Lục Vũ không nhận, cũng không biết nên kể chuyện đã trải qua trong hai năm nay với cô như thế nào: "A Ninh, có thuốc lá không?"
Khương Ninh sững sờ.
Cô không thích mùi thuốc lá, trước đây Lục Vũ cũng hầu như không hút thuốc.
Tuy nhiên hoàn cảnh thay đổi quá lớn khiến người ta bức bí và ngột ngạt, anh ấy học hút thuốc lá cũng không có gì kỳ lạ.
Khương Ninh đưa điếu thuốc lá đến.
Lục Vũ hút liên tiếp ba điếu, xoa điếu thuốc nói: "Trương Siêu và Vỹ Lệ vẫn ở đó, chỗ tuần tra của bọn tôi cũng khác nhau. Vỹ Lệ ở phía đông thành phố, Trương Siêu ở trung tâm thành phố, mọi việc vẫn giống như trước, nửa tháng lại luân phiên thay ca.”
Thấy động tác hút thuốc của anh ấy vô cùng thành thạo, trong lòng Khương Ninh biết ngay là ba người họ đã gặp chuyện.
Hơn nữa còn không phải là chuyện bình thường.
Cuối cùng thì là loại chuyện gì có thể khiến một người trời sinh lạc quan, còn có chút ngốc, cứ thế trở thành một người có dáng vẻ như ngày hôm nay.
"Trên đường đến thành phố Huệ, bọn tôi gặp mấy tốp cướp cản đường, nhưng cũng là may mắn trong nguy hiểm mà vượt qua được…”
Nhà của Trịnh Vỹ Lệ ở thị trấn huyện, trải qua lũ lụt và đóng băng, trăm cay ngàn đắng mới về đến nhà thế nhưng đã chậm một bước.
Ba mẹ không còn nữa.
Theo hàng xóm nói, là qua đời vì say nắng.
Sau khi anh chị em nhà họ Trịnh chôn cất ba mẹ, cả gia đình rời khỏi căn cứ Gia Thành đến căn cứ chính phủ.
Anh em đánh nhau từ nhỏ tới lớn, tuy không nói đến tình cảm sâu đậm bao nhiêu, nhưng tóm lại trên người chảy cùng một dòng máu, nhất là đối với Trịnh Vỹ Lệ không được nhìn thấy ba mẹ lần cuối mà nói, hai người anh chính là thân nhân cuối cùng trên đời này của cô ấy.
Lục Vũ và Trương Siêu muốn vào căn cứ quân sự, nhưng sau khi bàn bạc xong, họ đi cùng Trịnh Vỹ Lệ đến Gia Thành.
Nộp ba mươi cân lương thực, thành công vào được căn cứ, cũng tìm được hai cặp anh trai và chị dâu.
Cháu trai, cháu gái đều còn sống.
Có lẽ để bù đắp tình cảm gia đình, Trịnh Vỹ Lệ đã chăm sóc hai gia đình rất chu đáo, cháu trai và cháu gái đã biết nên thường đến xin ăn.
Ban đầu Lục Vũ cũng không bận tâm, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ mình yêu, năng lực của Trịnh Vỹ Lệ còn mạnh hơn cả anh ấy.
Nhưng có một số việc một khi đã bắt đầu thì không thể nào kết thúc được, hai nhà đó bắt đầu tìm lý do để lấy đồ, người này còn ác hơn so với người kia.
Mặc dù ba người bọn họ mang theo rất nhiều lương thực và thuốc men, nhưng họ không thể chịu đựng được việc tốn kém như vậy.
Để ổn định cuộc sống tại căn cứ, ba người họ tích cực tìm kiếm việc làm và lên kế hoạch cho tương lai.
Khi mới đến, không có người quen, không có quan hệ, chỉ có thể nhận những công việc lao động cực khổ nhất, còn chỉ có thể ăn no một nửa, lương thực thu về được thì ít hơn.
Đứa bé nhà họ Trịnh hôm nay bị bệnh, ngày mai đứa bé kia đói rồi ngất xỉu, lúc nào cũng có chuyện xảy ra hết.
Người ngoài cuộc thì tỉnh, Lục Vũ rất uyển chuyển đề cập đến với Trịnh Vỹ Lệ, nhưng trong lúc cô đang chìm đắm trong nỗi đau thương mất ba mẹ, bị hai anh, hai chị dâu liên tục dùng tình thân trói buộc nên cho hay không nên cho cô ấy cũng đều cho hết.
Lao động cường độ cao ở căn cứ lại không đủ để đáp ứng việc ấm no, ba người sau đó trở thành người thu dọn rác.
Có một lần Trịnh Vỹ Lệ bị thương, Lục Vũ đã xin nhà họ Trịnh thuốc kháng sinh, nhưng cả hai gia đình đều không muốn lấy ra.
Cuối cùng, vẫn là Trương Siêu mang đến.
Sau khi trải qua sinh tử, Trịnh Vỹ Lệ cũng nhìn thấu và dần dần rời xa nhà họ Trịnh.
Chỉ là sau đó, cô ấy bất ngờ mang thai.
Sinh con trong thời tận thế chẳng khác nào lấy mạng mình đánh cược với Diêm Vương.
Cũng giống như mang thai, bỏ thai cũng ngang với việc đánh đổi mạng sống, chỉ có thể bất chấp nguy hiểm mà sinh ra.
Sắp có một sinh mạng mới, cùng với thời gian trôi qua, Trịnh Vỹ Lệ đã hoàn toàn nhìn rõ bản chất người nhà họ Trịnh, ngay cả một hạt gạo cô ấy cũng không để họ đòi được.
Cháu trai và cháu gái bị cha mẹ đầu độc, cảm thấy cô không cho mình ăn là vì bị tên công tử bột kia giữ lại, bây giờ phải nuôi đứa con hoang.
Trong lúc nóng lòng, họ mắng chửi Trịnh Vỹ Lệ, thậm chí còn đạp vào bụng cô ấy.
Trịnh Vỹ Lệ sợ hãi, cho mỗi người một cái tát.
Đứa trẻ bị tát lăn lộn trên mặt đất khóc om sòm, một đứa trong đó gào lên: “Bà là đứa con gái gả đi còn phải cho thêm tiền, trong bụng chính là một đứa con hoang gây lãng phí thức ăn, sinh ra được thì nó sẽ chết đói, giống như ông bà nội chết đói vậy…”