Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 568

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 568 -

Kiếp trước anh thử qua rồi, là cục trưởng Lăng mời mọi người ăn, nói là do công việc cứu trợ phòng chống thiên tai vất vả.

Một bữa ăn lãng phí nguyên một tháng tiền lương của anh, mà vẫn là ăn kiểu cô đơn nguội lạnh như này.

Vậy nên anh đề xuất tốt nhất Khương Ninh nên tự mang đồ ăn thích hợp đi, vừa tiết kiệm cho Trương Siêu Lục Vũ, buổi tụ họp cũng thoải mái vui vẻ hơn.

Khương Ninh thấy cũng có lý nên lấy ít đồ nướng từ không gian ra.

Những lát khoai tây khoai lang chiên đều là chủng loại sau thiên tai, quá nhiều gluten vị không ngon lắm.

Còn có cả cà tím, hành ba rô và bắp cải.

Thịt thì chỉ có mấy lát thịt xông khói với mực khô nướng, còn mấy loại tươi thì không nên lấy ra.

Thêm ba chai bia nữa.

Cất vào cặp lồng giữ nhiệt lớn, cô đạp xe lên đường luôn.

Trương Siêu chọn ăn ở cửa hàng chính phủ, hai người vừa tan làm vẫn còn rất mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ vì được tụ họp với bạn bè.

Hôm nay vận may của Lục Vũ khá tốt, lúc đuổi theo tội phạm cướp giật đã lấy được hơn mười cân khoai lang: "Nhờ có A Ninh chuyên tâm điều trị còn thêm cả mấy loại thuốc quý giá, bệnh của Vỹ Lệ mới tốt lên từng ngày được. Chầu này hôm nay tôi mời, cậu đừng hòng tranh.”

Thật ra lúc bệnh của Trịnh Vỹ Lệ mãi không thuyên giảm, Lục Vũ cũng không thở nổi nhưng nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ đành nghẹn trong lòng mà thôi.

Trương Siêu biết vậy nhưng ngoài việc hỗ trợ vật tư, anh ấy không thể làm gì khác.

Bây giờ thấy anh ấy dần thoải mái hơn, Trương Siêu cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm giác như A Ninh lại cứu bọn mình.”

Ngày trước cũng thế, nếu không đi theo cô, sao anh ấy có thể tự kiếm được học phí đại học chứ.

Đi vòng quanh, cuối cùng quay về Thành phố Phượng mới có thể nhìn thấy ánh sáng đời mình.

Mà ánh sáng này chính do Khương Ninh mang đến.

Lục Vũ gọi không ít, đang định xếp hàng thanh toán bỗng bị chặn lại.

Vào lúc mấu chốt, Khương Ninh chạy đến.

Lấy thịt xông khói, khô cá, mực khô ra.

Đến quán tự mang đồ ăn của mình đến mà không gọi gì, không bị đuổi ra mới lạ đấy.

Khương Ninh gọi ít rau, hai phần hủ tiếu xào.

Trải qua ba năm thiên tai, mấy thứ như bún gạo bún phở gì đó tuyệt chủng lâu rồi, giờ chỉ còn bún khoai tây với bún khoai lang, phải có vị cay.

Tiền hoa hồng bị cắt mất, nhân viên phục vụ nhìn Khương Ninh như thể cô giết cha cô ấy không bằng.

Khương Ninh nhìn cô ấy cười, tiện tay cho viên kẹo: "Cảm ơn chị gái nhé.”

Ba người tìm một góc ngồi xuống, Khương Ninh lấy đồ nướng mang theo từ nhà ra: "Mấy cậu quên ngày trước tôi buôn bán gì rồi à? Tuy tích trữ không được nhiêu nhưng vẫn lấy ra được.”

Ngửi được hương vị đồ nướng quen thuộc, Lục Vũ Trương Siêu thèm đến mức nước miếng chảy tèm lem: "A Ninh à, may mà có cậu.”

Hương vị trước ngày thiên tai, thì là tuyệt vời đến mức cảm tưởng như linh hồn thăng hoa trong nháy mắt.

Vẻ mặt cả hai ngây ngất như đang phê thuốc.

Khương Ninh thấy ngại giùm hai người: "Nhìn tiền đồ của các cậu kìa.”

"Ninh à, cậu không hiểu đâu, từ lúc rời khỏi tầng 18 đến giờ, ngày tháng sung sướng của bọn tôi kết thúc rồi.”

Khương Ninh vẽ ra một tương lai đẹp cho hai người: "Ôi, cứ đi từng bước thôi, kiểu gì cũng sẽ có rượu có thịt có nhà cao cửa rộng.”

Đúng là bọn họ có dự định này thật.

Bệnh tình Trịnh Vỹ Lệ ngày một tốt hơn, nhân viên tuần tra an ninh tuy khá nguy hiểm nhưng nếu may mắn, thu nhập xám một lần còn nhiều hơn cả lương tháng của người khác ấy chứ.

Hiện giờ đi thuê nhà nhưng mong sau này sẽ có cơ hội mua được nhà, ổn định gia đình của bản thân.

Không dám nghĩ đến biệt thự, một căn nhà nhỏ xinh là quá đủ rồi.

Lúc Khương Ninh lấy đồ nướng với rượu bia ra, mắt hai người suýt nữa rớt ra ngoài.

Rượu đấy, bia kìa!

Quả nhiên nếu muốn cơm ngon rượu say thì chắc chắn phải đi theo cậu ấy!

Lúc cả ba vừa định nhào vào chén, cửa quán đột nhiên mở ra, một bóng dáng thẳng tắp đi đến: "Trùng hợp quá, mọi người cũng ở đây à?”

Bình Luận (0)
Comment