Tần Xuyên không chớp mắt lấy một cái: "Thằng nhóc này, ai lại tới nhà người khác ăn cơm đêm 30."
"Nhưng mà, không phải các bác các dì cũng đến nhà chúng ta sao?"
Ôi, con trai biết cãi rồi.
Tần Xuyên rất vui vẻ, cuối cùng thằng nhóc kia cũng có chút ngang bướng rồi, không giống như trước kia không nói không rằng gì, chưa bao giờ phản đối, tốt xấu gì cũng giấu hết trong lòng.
"Nhà Đậu Đậu cũng có khách đến." Tần Xuyên dụ dỗ con trai: "Dù sao thì ngày nào cũng gặp rồi, nếu không thì mùng một Tết mời họ tới nhé?"
Tần Mục uất ức: "Vâng ạ, để ngày mai con nói với Đậu Đậu."
"Con mở miệng ngậm miệng đều là Đậu Đậu, sao không tìm chơi với bạn nhỏ khác nữa đi?"
Mấy người bọn tên xấu xí cũng đều có con trai, chưa bao giờ thấy cậu bé chủ động mời, chẳng lẽ tiểu tử thối có ý gì khác hả?
Hắn ta quan sát con trai, dường như không có gì bất thường, có lẽ là ở gần qua rồi.
Đậu Đậu dễ thương mềm mại, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ thấy thích, rốt cuộc cũng tìm được đúng hàng xóm rồi.
Trong nhà nuôi gà vịt ngỗng, ngoài ra cũng có rất nhiều chim cút, mỗi ngày đều có trứng nhặt.
Khương Ninh không khỏi nghĩ đến cơm tất niên tầng 18, cũng đã bốn năm tận thế rồi, mọi người còn có thể tụ tập cùng nhau để mừng năm mới, đây chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc sao.
Gà vịt mỗi loại một con, sau đó luộc thêm năm sáu ký trứng cút.
Vừa ăn sáng xong nên chưa bắt tay làm, đám người Trịnh Vỹ Lệ đã đến.
Trạm gác bảo vệ xác định không có sai sót gì, mới đưa bọn họ vào.
Nhìn nhất căn biệt thự đẹp đẽ, mấy người nhất thời cảm giác bản thân nghèo túng vô cùng, suýt chút nữa là xoay người chạy trốn.
Cũng may, tòa lô cốt* làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
*Là công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự.
Mấy năm không gặp, con chó lúc đầu thì ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã nhận ra mọi người: "Gâu!"
"Cola!" Trương Siêu nhào tới, ôm đầu con chó một cái: "Giỏi lắm, mày lớn hơn rồi."
Đậu Đậu ra ngoài đón tiếp, hai má lúm đồng tiền vừa đẹp vừa đáng yêu: "Anh Trương Siêu, anh Lục Vũ, chị Vỹ Lệ..."
"Ôi, Đậu Đậu cũng cao như vậy rồi sao."
Cô bé nhào vào lòng Trịnh Vỹ Lệ: "Vâng ạ, em đã chín tuổi rồi."
Tận thế ngày nào cũng khó khăn, nhưng thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Bốn người mang theo rất nhiều quà, một gói thuốc lá hai bình rượu trắng.
Thuốc lá đã hết hạn sử dụng, nhưng ở tận thế vẫn có thể bán được với giá không rẻ, rượu trắng cũng rất được săn đón như vậy.
Trương Siêu và Lục Vũ điệu đà, không quên mặc quần áo mới đến.
Nhất là Lục Vũ, miễn là điều kiện cho phép, anh ấy lại bắt đầu sửa soạn làm đẹp trên mặt.
Khỏi phải nói, quả thực không qua loa như lúc mới vừa gặp lại, nhìn có vẻ trắng và có sức sống hơn một chút.
Lần trước ăn nướng chung, hai người này vừa suy sụp vừa chán nản, bây giờ trái lại vẻ mặt còn rất phấn khởi hào hứng, có lẽ mấy ‘cây dù’ Khương Ninh đưa đã phát huy tác dụng, để cho tâm hồn bọn họ được thả lỏng.
Khương Ninh thực sự không tốt chút nào, cô nở nụ cười.
Đều là động vật ăn thịt, hai người còn lâu mới quan tâm đến thể diện, nở nụ cười với cô.
Mọi người đều không nói gì.
Mấy người bước tới bắt chuyện, sợ bọn họ là khách nên không quen, Khương Ninh không khách sáo, tới rồi thì phải làm, giao lại việc mổ gà vịt cho Trương Siêu và Lục Vũ.
Cô lấy đậu tương ngâm ra, bỏ vào máy xay sinh tố xay thành tương, rồi bảo Trịnh Vỹ Lệ cùng làm đậu hũ.
"A Ninh, trước đây em ở tầng 18 đã từng làm rồi, không ngờ tới bây giờ vẫn còn làm được."
"Em còn trồng giá đỗ nữa, buổi trưa cho vào xào ăn."
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người tay chân tất bật với công việc trước mắt, thỉnh thoảng nhớ lại những ngày ở tầng 18.
Chăm sóc hơn nửa năm, cơ thể Trịnh Vỹ Lệ đã tốt hơn nhiều, người cũng dần đầy đặn hơn, không giống như bộ xương khô lúc mới gặp lại nữa.
Đinh Kỳ vẫn ít nói, thấy mọi người hoà thuận vui vẻ, trong lòng không khỏi có chút xúc động.
Tận thế còn có thể có loại tình nghĩa như này, thực sự là rất đáng quý.
Có lẽ, ở lại và không phiêu bạt nữa, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đinh Kỳ nhìn Trương Siêu đùa giỡn ở xa xa, tuy anh ấy không phải là người đàn ông cao to búa lớn gì, nhưng có thể khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái về cả thể xác và tinh thần.