Lúc này chú Quan mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy làm phiền cô rồi, tôi sợ cậu ba không chịu nổi.”
Nếu lại không tìm thấy bác sĩ nữa, chỉ có thể lái máy bay đến căn cứ chính phủ một chuyến.
Nhưng nhà họ Dung đã rời khỏi căn cứ chính phủ, không phải là muốn trở về thì liền trở về, cho dù muốn trở về cũng phải liên lạc với cấp trên, điều này không phải muốn làm là lập tức có thể làm.
Chờ liên lạc được, chỉ sợ cậu ba đã mất máu quá nhiều mà chết.
Hoắc Dực Thâm không yên tâm, đi cùng Khương Ninh đến nhà họ Dung.
Nhà họ Dung rất hỗn loạn, còn chưa bước vào sảnh lớn, đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của cậu ba nhà họ Dung như heo chọc tiết: “A a a, ai da, ai ui…”
Tiếng kêu rất có sức, không giống như bộ dáng muốn ngỏm củ tỏi.
Đây là lần đầu tiên Khương Ninh bước vào nhà họ Dung, bên trong cánh cửa so với bên ngoài thì đây hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, trần nhà năm sao được trang trí hoành tráng, thể hiện sự giàu có sang trọng ở khắp mọi nơi, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ được treo trên đỉnh đầu, dưới chân là sàn nhà được lát bằng gỗ ngọc đàn hương.
Mọi thứ trước mắt khiến Khương Ninh mê man, cảm thấy chân mình sẽ làm bẩn sàn nhà cao quý.
Mười mấy người đứng trước phòng khách, dường như người nhà họ Dung đều đến đông đủ, nam nữ già trẻ đều có mặt, hơn nữa biểu cảm trên mặt hoàn toàn khác nhau.
Cậu ba nhà họ Dung không ngừng thét lên như heo, nhưng chó ngao Tây Tạng vừa được khâu vết thương lắc đuôi rồi đi tới chào đón Khương Ninh.
Bảo sao quản gia tìm tới tận cửa, thì ra là chó ngao Tây Tạng bán đứng cô.
Thấy Khương Ninh đã đến, cậu ba nhà họ Dung càng thêm hăng hái: “A a a, chị mau cứu tôi, mau cứu tôi!!!”
Khẽ gật đầu chào hỏi người nhà họ Dung, Khương Ninh lập tức đi thẳng đến: “Cậu hét cái gì? Tôi đến muộn chút nữa, vết thương của cậu cũng lành luôn.”
Nghe giọng điệu nói chuyện của cô, người nhà họ Dung hơi nhíu mày.
Nhưng nghĩ đến việc còn cần cô cứu người, ngược lại thì một câu cũng chưa nói.
Cậu ba nhà họ Dung bị chém hai nhát, một nhát ở cánh tay, một nhát ở trên đùi.
Chắc là né tránh kịp thời, vết chém cũng không quá sâu, đã sơ cứu tạm thời để cầm máu.
Nhưng bá tổng bên cạnh gã ta, máu tươi đầm đìa cả người.
Xương mày, bả vai, cánh tay… Có mấy vết chém liên tiếp.
Đúng là bá tổng, đã bị chém thành như vậy, ngoài trừ sắc mặt hơi tái nhợt cũng chỉ mím môi không rên một tiếng.
Khương Ninh mở miệng hỏi: “Có thuốc không?”
“Có, đều có.” Chú Quan vội vàng sai người đi lấy thuốc, các loại chỉ khâu, dụng cụ phẫu thuật, thuốc gây mê, áo phẫu thuật.
Đúng là nhà giàu số một, thuốc thang trong nhà còn đầy đủ hơn phòng khám tư nhân.
Khương Ninh kiểm tra thuốc tê, vậy mà là một loại thuốc gây mê nhập khẩu loại mới, hạn sử dụng lên đến năm năm.
Cô yêu cầu sắp xếp một căn phòng sạch sẽ.
Vấn đề được đặt ra là, cô có nên lựa chọn bệnh nhân ưu tiên, hay là theo tình nghĩa riêng đây?
Nghĩ đến việc bá tổng dùng xích sắt khóa người yêu lại, lại còn đánh gãy chân…
Cô thực sự đẩy cậu ba nhà họ Dung vào phòng.
Mặc dù thế hệ thứ hai không phải là thứ gì tốt, nhưng dù sao bản thân cũng đã từng mua nó miễn phí, ân huệ của bộ đồ chống bức xạ phải trả lại.
Khử trùng, tiêm thuốc gây mê.
Thấy gã ta muốn thét lên, Khương Ninh cảnh cáo nói: “Dám hét lên lần nữa, cẩn thận khiến tôi run tay chọc nhầm vào động mạch chủ của cậu.”
Cậu ba nhà họ Dung im lặng trong phút chốc.
“Khi va chạm với xe, thậm chí mí mắt còn không chớp.” Cuộc đánh nhau đã đủ dữ dội, bây giờ lại giống như cháu trai yếu đuối.
“Việc đó không giống nhau.”
Miệng vết thương đau là một chuyện, thực ra hôm nay ở trên núi gã ta đã thấy được một cảnh tượng kinh khủng trên núi.
Nếu không phải được vệ sĩ che chở, chưa chắc đã còn mạng trở về.
Ác ma, tất cả đều là ác ma không chớp mắt.
Nhớ tới cảnh tượng mình vừa chứng kiến, dạ dày bắt đầu đau như sông cuộn biển gầm.
Vết thương ngoài được khâu lại một cách đơn giản, nửa giờ đã xong.
Khương Ninh vỗ vào bờ vai của gã ta: “Không sao, cậu có thể vào núi đi săn.”
Cậu ba nhà họ Dung chán nản: “Chị à, tôi suýt chút nữa đã mất mạng rồi, chị còn cười nhạo tôi sao?”
“Sợ cái gì, không phải chỉ là một đám quái vật thôi sao, cậu ba nhà họ Dung như cậu lấy một địch trăm không thành vấn đề.”