Tới rồi, đám côn đồ tới rồi!
Chú chó nhận ra bầu không khí không đúng, lông toàn thân xù lên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ.
Ba người một chó mặc áo chống đạn vào, lấy theo mũ giáp lên sân thượng.
Dưới kính nhìn ban đêm, dân tị nạn tập hợp thành một nhóm như thủy triều tràn vào, trong tay cầm gậy xiên tràn vào các căn biệt thự.
Đánh, đấm, đạp, đâm.
Tiếng thét, tiếng khóc, tiếng kêu rên.
Rất nhiều âm thanh trộn lẫn vào nhau, bừng tỉnh như địa ngục trần gian.
Đầu sóng ngọn gió cũng là biệt thự!!!
Đám nhà giàu thành phố Phượng phải không, mỗi ngày đều ăn sung mặc sướng, ngồi xe hơi lái máy bay, hôm nay phải chơi chết đám người đó!
Đám côn đồ đẩy cửa, bị điện giật gào lên, bọn họ lấy thang trèo lên tường thì lại bị lưới điện giật thi nhau té xuống.
Té xuống từ ba mét, không đứng dậy nổi.
Cùng lúc đó, trong biệt thự vang lên tiếng súng.
Đáng tiếc cách cửa biệt thự quá xa, còn bị tường cao ngăn cản nên hiệu quả sát thương không cao, đủ để đe dọa đám côn đồ.
Sinh tồn trong tận thế bốn năm, đám côn đồ còn tinh ranh hơn cả đám quỷ, họ quyết định dời mục tiêu, tấn công tàn bạo tới căn biệt thự khác.
Sau khi quan sát, Khương Ninh phát hiện đám côn đồ có tổ chức, trong đó có một số người rất nhanh đã phân chia địa bàn khu nhà, ăn cướp các loại không được vượt qua ranh giới.
Hoắc Dực Thâm cũng nhận ra: "Những người này có thế lực ngầm, có cùng một thôn, cũng có xóm nghèo, người bị cướp bóc rồi làm việc ác, một đoàn đội đã sắp xếp hành động xong xuôi rồi."
Biệt thự chỉ có năm mươi tòa, rất nhanh đã bị phân chia như thịt heo, hơn một trăm người chạy đến biệt thự ở phía sau cùng.
Đám người quạ đen nhanh chóng tập hợp trước nhà số 50, bọn họ bị điện giật nên thông minh hơn, lấy cây khô đẩy cửa, ném đá vào cửa sổ kính.
May mắn là cửa kính có chống đạn, căn bản không thể ném vỡ.
"Gâu!"
Sân thượng có tiếng chó sủa.
"Có chó, nhà này có chó!"
Đám côn đồ hào hứng la lớn, nuôi chó thì chắc chắn có vật tư phong phú, phải xông lên!
Tiếng chó dữ sủa liên tục càng làm hấp dẫn đám côn đồ tới.
Không biết tên khốn kiếp nào lấy thang, bò lên tường bị điện giật, đám côn đồ khác điên cường kêu đau đớn.
Tường xây cao như vậy chắc chắn có vật tư quý hiếm!
Còn tưởng là gân gà, nào ngờ lại là bánh trái thơm ngon.
Khương Ninh không bật đèn mà yên lặng mở máy phun khí, ấn xuống nút khởi động, phun sương xăng ra ngoài.
Trời đông gió rét, không khí như dao lạnh, đám côn đồ mặc rất dày, khăn quàng cổ và khẩu trang, đánh lén họ nên nhất thời không nhận ra xăng bị phun lên người.
Đợi đến khi ngửi thấy mùi không đúng lắm thì trên người đã dính không ít xăng.
"Không ổn, có xăng!"
Vừa dứt lời, sân thượng tối thui bỗng dưng có ngọn đuốc sáng bừng.
Ngọn đuốc ném từ trên xuống rơi vào trong đám người.
Trong nháy mắt, ngọn lửa bừng lên trong đêm tối, nhanh chóng lan tràn ra...
Tiếng kêu thảm liên tục, đám côn đồ bị lửa đốt như ruồi không đầu chạy tán loạn, nhanh chóng biến thành biển lửa.
Chị là xăng không dọa được đám côn đồ này.
Hoắc Dực Thâm cầm túi phát nổ, nhóm lửa rồi dùng lực ném về phía đám người.
Nương theo tiếng động vang tời, một số người bị nổ bay.
Hoắc Dực Thâm không thu tay lại, tiếp tục ném thêm một cái, lần này là đạn xăng dầu.
Lực sát thương lớn hơn.
Nhóm côn đồ bị thiêu đốt càng chạy loạn càng đốt thêm nhiều người.
"Mẹ nó, đỉnh vãi!"
Đứng ở sân thượng nhà họ Dung, cậu ba cầm ống nhòm trong tay thiếu chút nữa rớt tròng mắt.
Biết nhà số 50 không dễ chọc nhưng không ngờ tới khó chọc tới như vậy.
May là kịp thời đổi giọng gọi tiếng chị, nếu không thì chết như thế nào còn không biết.
Loại người như cô... mạnh đến mức biến thái, tất cả vệ sĩ nhà họ Dung ùa vào cũng không là đối thủ.