Người bắt cóc biết rất rõ, cậu ba nhà họ Dung đúng là ham chơi, nhưng người khiến gã ta kích động phải rời khỏi khu nhà thì không dễ, cho nên mới nhắm vào bá tổng.
Đánh cược thử xem gã có yêu quá hóa ngu không.
Đừng thấy bọn họ chê bai nhau như vậy, nhưng tình cảm anh em thật sự rất tốt, cho nên cậu ba nhà họ Dung mới vì lo lắng cho an toàn của bá tổng, lập tức cùng gã chạy như bay rời khỏi khu nhà.
Khương Ninh còn biết nói gì đây, con trai ngốc nhà địa chủ muốn chết, ngay cả thần tiên cũng không cản được: “Cục trưởng Lăng đến, chắc hẳn cũng sẽ đoán ra nội gián trong nhà họ Dung.”
Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Chuyện này với cục trưởng Lăng mà nói thì không khó, nhưng chỉ cần kẻ đó không có hành động gì thêm, muốn kéo kẻ đó ra cũng không dễ.”
Đêm vô tận gần một năm mới thực hiện vụ bắt cóc, có thể thấy kẻ này không phải là người kích động, hơn nữa còn có kế hoạch tường tận.
Nhưng nhắm vào nhà họ Dung, chắc chắn không phải là kẻ bạo động bình thường, rõ ràng là đánh bá tổng gần chết còn cắt đứt một cánh tay, có thể thấy kẻ đó là nhân vật hung ác thế nào.
Ngoài trừ hung ác ra, còn cảnh cáo nhà họ Dung, nếu không phối hợp thì sẽ giết chết con tin là cậu ba nhà họ Dung.
Khương Ninh tò mò: “Ông cụ Dung báo cảnh sát rồi, ông ta sẽ giao tiền chuộc sao?”
Hoắc Dực Thâm không đoán chắc lắm, dù sao ông cụ Dung cũng là một con cáo già đã tung hoành ngang dọc trong thương trường.
Vả lại bây giờ là tận thế, mười ngàn cân lương thực và năm ngàn cân thịt thì cũng được, nhưng kẻ đó lại đòi năm mươi khẩu súng và tất cả thuốc men.
Cho dù có giao ra, khả năng con trai có thể trở về được là bao nhiêu?
Cũng không thể vì cái thằng phá của đó, mà đánh cược mấy chục tính mạng người nhà họ Dung.
Không có răng, con cọp còn có thể là con cọp sao? Cũng chỉ là con mèo mà thôi.
Khương Ninh cảm thán: “Em cảm thấy ông cụ Dung sẽ không phải là người kích động, nhưng có thể sẽ đấu tranh một chút, để bù lại nội tâm bất an của mình.”
Không nói đến chuyện bản chất của thương nhân, ông cụ Dung còn phải cân nhắc cho người nhà.
Nghĩ đến đây, cậu ba nhà họ Dung thật sự là lành ít dữ nhiều.
Tận thế là như vậy, nếu mình không có khả năng, kết quả chính là cái chết.
“Hoắc Dực Thâm, nếu ngày nào đó em bị bắt cóc, anh chăm sóc kỹ cho Đậu Đậu và Cola là được, tuyệt đối đừng tìm em.”
“Đừng nói bậy bạ.” Hoắc Dực Thâm chặn miệng cô.
Hai người đoán không sai, chuyện này đối với một cảnh sát có kinh nghiệm lão luyện như cục trưởng Lăng mà nói, rất dễ dàng đoán được trong nhà họ Dung có nội gián.
Nhưng nhà họ Dung cũng là nhà giàu nhất, tư chất của người làm hoặc hộ vệ đều khá tốt.
Nhất là khi đã trải qua một năm huấn luyện ở căn cứ chính phủ, nhà họ Dung rất tôn trọng bọn họ, từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ khấu trừ tiền lương hay là làm gì làm nhục bọn họ.
Không có gì không vui cả, càng không có oán hận.
Hơn nữa dựa theo trí nhớ của nhà họ Dung, trong khoảng thời gian này người giúp việc và hộ vệ cũng không có gì khác thường.
Cục trưởng Lăng và cảnh sát tách ra nói chuyện, dường như cũng không phát hiện ra có người khả nghi, chỉ có thể chờ hành động tiếp theo của kẻ bắt cóc.
Tiễn cảnh sát đi, ông cụ Dung ngồi trên ghế sô pha, xanh mặt không nói gì.
Vẻ mặt của các thành viên khác cũng nặng nề, cậu cả và cậu hai không nói gì, nhưng vẫn nhìn ra được chút gì đó tên mặt của con dâu.
Bà Dung vẫy tay bảo bọn họ rời đi, không nhịn được mà khóc nghẹn: “Ông ơi, bây giờ phải làm gì đây?”
Ông cụ Dung giận đến đau tim: “Còn làm gì nữa? Để nó đi chết đi!”
“Nó là con ruột của ông, ông không thể để nó như vậy.”
“Giờ phải làm sao? Thằng cả và thằng hai không cần sống, cháu trai cháu gái của bà cũng không cần sống nữa à?”
Bà Dung cầu xin: “Thật sự không được, ông phải gây áp lực cho cảnh sát, để bọn họ cố gắng đi tìm.”