Nghĩ hang núi nhiều vật tư, xe Hummer không chứa được bao nhiêu, tiếng động lớn có thể đưa truyền tới chỗ quân đoàn.
Khương Ninh đưa chiếc Hummer cho bốn người: "Chúng ta cất chiếc xe tải ở nơi khác, đến lúc đó tìm một chỗ ẩn nấp ở chân núi."
Vì vậy, Đinh Kỳ lái xe chờ ở giao lộ ngoại thành, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi lấy xe.
Nửa giờ sau, hai người lái xe tải đến.
Sợ bị phát hiện, mấy người mang kính râm, ngay cả đèn xe cũng không bật, cách ba bốn đỉnh núi thì dừng lại, tìm một chỗ ẩn náu giấu xe đi.
Mặc trang bị phòng vệ, Đinh Kỳ dẫn đường, mấy người đeo vũ khí trên lưng đi vào trong núi.
Trong đêm đi qua mấy ngọn núi, im lặng đến gần sào huyệt của nhóm Hắc Ác, mọi người trở nên cảnh giác hơn.
Hoắc Dực Thâm giỏi tìm kiếm, anh dùng kính nhìn ban đêm loại mới chất lượng cao, dựa vào dấu vết trong rừng để xác định số lượng người và con đường đối phương thường xuyên ra vào, quyết định tránh xa tuyến đường có thể gặp người.
Đinh Kỳ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đúng là bội phục.
Có rất nhiều trạm canh gác trên núi, bản thân cô hai lần trước không bị phát hiện đúng thật là may mắn.
Cô đi mấy lần mới nắm được tình hình, mà anh chỉ cần quan sát vài lần là có thể phân biệt được.
Cô chỉ ra vị trí của một vài trạm canh gác, bây giờ đoán chừng cách thời gian giao ước còn sớm, trạm canh gác sẽ phải thay ca, nếu như giết chết bọn họ lúc này, sẽ dễ làm người ta nghi ngờ.
Vài người được chọn đi vòng qua, tìm hơn hai giờ mới đến được chỗ cách cửa vào hơn hai trăm mét, lấy kính viễn vọng ra tỉ mỉ quan sát.
Có một trạm canh gác bí mật khuất ở bên phải cửa hang, tổng cộng có 3 người đàn ông tay cầm vũ khí.
Khương Ninh quan sát đến địa hình núi, đoán xem lối ra vào khác có thể ở đâu.
Nghĩ Đinh Kỳ khá quen thuộc khu vực xung quanh, Khương Ninh đề nghị: "Mọi người quan sát ở đây đi, tôi và A Thâm đi tìm lối ra vào khác."
Sợ hai người không an toàn, Lục Vũ muốn đi cùng, ai ngờ Hoắc Dực Thâm lại từ chối: "Chúng tôi mang theo Cola là được rồi, nhiều người dễ bị lộ."
Cho dù cái cửa hang ở đâu, chỉ cần có người đi lại thì sẽ để lại vết tích, Cola mũi thính ngửi được theo dấu vết của con người.
Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thủ bọn họ đều lợi hại, ít nhất còn có cơ hội trốn thoát được.
Vì vậy dưới sự che chắn của màn đêm, hai người một chó yên lặng xuất phát, tìm dọc theo ngọn núi.
May là núi không dốc, nếu không thì đúng là vô cùng nguy hiểm.
Khương Ninh ra lệnh cho chó đánh hơi mùi người.
Cola đi xuyên qua ngọn núi, thỉnh thoảng dừng lại chờ hai người.
Vòng qua khe núi, con đường quanh co uốn lượn, tìm hơn hai giờ đồng hồ, con chó nhạy cảm nghe thấy được tiếng động, cảnh giác nằm sấp xuống.
Hai người nằm xuống theo, dùng kính viễn vọng cao quan sát bốn phía.
Tầm nhìn vào ban đêm không tốt, Khương Ninh liên tục nhìn về hướng gió thổi, quả nhiên phát hiện một cái cửa hang bên cạnh bụi cây.
Có người tựa vào cánh cửa, chỉ để lộ nửa cái đầu ra, dường như đang uống rượu.
Dưới 30 độ C, quả thật là cần uống vài ngụm để giữ ấm cơ thể.
Hai người một con chó trốn trong bụi cỏ, lần lượt nhìn chằm chằm cửa hang.
Hoắc Dực Thâm sợ Khương Ninh mệt mỏi: "Em nghỉ trước đi, anh canh cho."
Khương Ninh không từ chối, lấy cái ra bánh mì không và nước nóng đưa anh: "Anh ăn trước đi."
Sau khi ăn một chút, Khương Ninh lấy chiếc áo da đắp lên người, ôm con chó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tỉnh nửa mê, vài giờ sau, Hoắc Dực Thâm nhẹ nhàng đánh thức Khương Ninh: "Bọn họ thay ca rồi, tổng cộng có hai người."
Khương Ninh nhìn đồng hồ, còn mười hai tiếng trước khi đến giờ trả tiền chuộc.
Khi mới thay ca là lúc tỉnh táo nhất, phải chờ đến khi họ mệt mỏi rồi mới tấn công được.
Quay về theo đường cũ, tập hợp lại với đám người Đinh Kỳ.
Khi thấy hai người trở về an toàn, mấy người Trương Siêu mới thở phào: "Sợ chết mất, có tìm thấy cửa khác không?"
Khương Ninh giải thích tình hình: "Đã tìm thấy rồi, khá kín đáo, cửa hang không lớn lắm, có lẽ là được người ta đập để dự phòng."
Mọi người thảo luận kế hoạch chiến đấu, đề nghị chia ra hành động...