Trừng trị trà xanh và mary sue 1
Muốn tìm gỗ tốt thì ở cửa hàng với văn phòng không có, mà bảo tàng thì lại bị ngập nước.
Nhưng vẫn còn một chỗ, có lẽ có thể đi thử vận may.
Phong Thành là nơi sản xuất đồ nội thất lớn nhất thế giới, từ trung tâm triển lãm đồ nội thất quốc tế của thị trấn Tòng Nhạc đã trở thành kiến trúc mang tính tiêu chuẩn cấp 4a, năm nào cũng đúng hẹn tổ chức hội triển lãm đồ nội thất toàn cầu.
Năm nay vừa hay tròn kỷ niệm ba mươi năm, hội triển lãm long trọng chưa từng có, từ nửa năm trước đã qua các con đường khác nhau để quảng cáo ngập trời.
Khương Ninh nhớ lại từng chi tiết, ngày định để tổ chức triển lãm chắc là ba ngày trước khi bão đến.
Triển lãm sẽ kéo dài nửa tháng, vậy nên vẫn chưa kết thúc.
Trung tâm triển lãm hội tụ đồ nội thất cao cấp nhất thế giới thì sẽ hoành tráng như thế nào đây?
Khương Ninh cũng không quan tâm, dù sao đồ nội thất nước ngoài rất ít dùng đồ gỗ, những đồ nội thất phục cổ trong nước thì chưa chắc.
Cô cũng xem quảng cáo rồi, công ty đồ nội thất cỡ lớn nào đó tuyên truyền, hình như là dùng gỗ Tử Đàn nghìn năm làm thành giường Thiên Công Bạt Bộ*, với trong phòng cũng được làm thêm một bộ đồ nội thất, khởi điểm với giá lên đến chín con số.
Mấy năm nay người trong nước càng tự tin vào văn hoá nước mình, đồ nội thất phục cổ về các triều đại cũng theo đó mà phất lên.
Vì các mánh khóe hấp dẫn người tiêu dùng, trung tâm triển lãm dùng quan hệ mượn một cây gỗ Mun để làm bảo vật trấn triển lãm.
Không chỉ là gỗ Mun, còn có rất nhiều loại gỗ đáng giá khác cũng được mang đến trung tâm triển lãm như gỗ Sưa, gỗ Đàn Hương, gỗ Trắc các loại, nhân cơ hội này quảng bá văn hoá đồ nội thất với toàn thế giới.
Khương Ninh phải đi một chuyến, mà bắt phải đi ngay lập tức.
Trung tâm triển lãm tổ chức ở thị trấn Tòng Nhạc, cách thành phố khoảng tầm bốn mươi km, đường đi dòng chảy của nước rắc rối phức tạp nhưng mà vẫn đáng để đi một lần.
Ba người Trịnh Vỹ Lệ ra ngoài thu thập tài liệu rồi, Khương Ninh gõ cửa 1801 nói: "Tôi đi ra ngoài một tí."
1801 không có ý kiến gì chỉ nói: "Chú ý an toàn."
Đeo cái túi đựng thuyền tấn công đi xuống tầng, vừa hay ở tầng 17 gặp được Tô Mộng Dao, cô ta cùng Vu Thanh Thanh phòng 1202 đang cùng đi lên.
Khoé mắt Tô Mộng Dao đỏ au, nước mắt động cái là rơi: "A Ninh, A Kiện bị thương rồi, bây giờ chỉ có em mới có thể cứu được anh ấy, cầu xin em hãy cứu anh ấy đi mà."
Khương Ninh coi cô ta như không khí, khuôn mặt lạnh tanh đi xuống tầng.
Ai ngờ Tô Mộng Dao lại kéo lấy không buông: "A Ninh, chúng ta học cùng trường với nhau mà, em không thể thấy chết không cứu."
Giọng của cô ta khá lớn, khóc lóc khiến hàng xóm tầng 17 mở cửa ra xem.
Khương Ninh rút dao chém về phía cô ta.
Tô Mộng Dao thét lên trốn tránh, mái tóc đen nhánh dài đến eo bị cắt mất một nửa, rơi tán loạn xuống đất.
Không chờ cô ta lấy lại tinh thần, đã bị Khương Ninh đạp một cái ngã lăn ra đất.
Cô ta nước mắt như mưa kinh hãi giật mình, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Khương Ninh như đao phủ trước mặt, quên cả khóc.
Khương Ninh giẫm chân lên ngực cô ta không buông nói: "Nếu cô nghĩ mình sống lâu quá rồi, muốn chết nên cứ thích đâm đầu vào tôi thì tôi không ngại tiễn cô đến chỗ của Diêm Vương đâu."
Giẫm chặt không buông, giẫm đến chết, ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn.
Tô Mộng Dao cảm thấy xương sườn sắp bị giẫm gãy, hít thở không thông làm mặt cô ta trắng bệch.
Vu Thanh Thanh lui về sau hai bước: "Khương Ninh, Mộng Dao chỉ muốn nhờ cô cứu A Kiện mà thôi, cô không cứu thì thôi, tại sao lại còn phải ra tay đánh người?"
"Đầu cô ta có vấn đề, đầu cô cũng có vấn đề theo à?"
Khương Ninh lạnh lùng nhìn về phía cô ta nói: "Tầng 18 không phải bệnh viện, tôi không phải là bác sĩ, mấy người có thuyền tấn công tại sao không đưa người bị thương đến bệnh viện? Cứ nhất quyết phải tìm người mới học Đông Y được một năm như tôi đến da lông còn chưa hiểu hết, nghĩ người khác là đồ ngu à?"
Vu Thanh Thanh ngạc nhiên, giải thích nói: "Nhưng mà thuyền tấn công của chúng tôi hết xăng rồi, mà trời còn mưa lớn như vậy."
"Vậy mấy người nhìn anh ta chết là được rồi, tại sao lại vứt vấn đề cho tôi?"
Mặt Khương Ninh lộ vẻ trào phúng: "Mấy người đúng là bạn bè mà, bản thân không muốn mạo hiểm, lại không muốn lương tâm bị khiển trách nên muốn đưa trách nghiệm này sang cho tôi?"
Bị cô nói như vậy, Vu Thanh Thanh ngây người một lúc.