“Đậu Đậu em phải nhớ, chỉ cần chúng ta đủ mạnh, cho dù người khác có nói gì làm gì, cũng sẽ không thể làm hại chúng ta. Nếu chúng ta thật sự bị bọn họ dắt mũi, bị bọn họ tác động mà đau buồn, vậy chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện lớn.
Chưa kể đến chuyện chị không có ở nhà, mà có ở nhà thì sao? Ai quy định chị chắc chắn phải cứu ông ấy, còn chắc chắn có thể cứu được ông ấy? Ông ấy chịu bỏ mặc người nhà mà tự sát, sao chị có thể cứu một người không muốn sống chứ?”
Thế giới bên ngoài, còn phức tạp hơn những thứ anh và chị dâu nói nhiều, dường như Đậu Đậu đã hiểu nhưng cũng không hiểu quá sâu sắc, suy nghĩ nhiều lần mới có thể hiểu ra.
Mặc dù để cho cô bé thực hiện nhiệm vụ, nhưng hai người vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng sẽ hỏi về những chuyện xảy ra bên ngoài, và cô bé sẽ đối mặt xử lý thế nào.
Lúc Đậu Đậu bốn năm tuổi đã sống trong nhà bác cả, cô bé ăn nhờ ở đậu nên không thể không học cách nhẫn nhịn, dùng sự im lặng hoặc một nụ cười để đối mặt với tất cả, khóc cũng chỉ có thể lén khóc, bị nhà bác cả phát hiện thì chỉ có thể bị mắng chửi hoặc không cho ăn cơm.
Sau đó cô bé được Khương Ninh từ từ giảng giải, mới từ từ mở lòng với anh trai và chị dâu, nhưng đối với người ngoài cô bé vẫn không biểu lộ suy nghĩ chân thật nào.
Hoặc là im lặng không nói gì, hoặc là cười cười cho qua chuyện.
Vì vậy, dù người ngoài có nói gì Khương Ninh, cô bé cũng không lập tức nhảy ra phản bác, mà chỉ để ý trong lòng.
Cô bé sợ mình kích động quá sẽ làm sai, về nhà hỏi anh trai và chị dâu sẽ tốt hơn.
Anh trai nói có những sai lầm không thể phạm phải, dù chỉ là một lần, có thể sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Rất nhiều chuyện cô bé chỉ có thể tự tìm hiểu lấy.
Còn chuyện tin đồn, Khương Ninh cũng không thèm để trong lòng, nên sống sao thì cứ sống như vậy thôi.
Cô không làm nhiệm vụ nữa, ngoại trừ rèn luyện và dọn dẹp không gian, thời gian còn lại đều là để đọc sách y.
Trong khu nhà có mấy nhà vui mấy nhà buồn, có chủ nhà cất vật tư bên ngoài đều bị trộm hết, có vài nhà thì vui vẻ mang trở về.
Đêm vô tận đến khiến sự phân hóa giàu nghèo càng rõ ràng hơn, trong khu nhà có người cắt mạch máu, có người uống thuốc ngủ quá hạn.
Nhưng ai đau khổ thì đau khổ, ai vui vẻ thì vẫn cứ vui vẻ, buồn vui mãi mãi không giống nhau.
Khương Ninh ngụp lặng trong đại dương kiến thức, bất tri bất giác cũng đã trôi qua một tháng, buổi tối đột nhiên có hứng thú, nên lúc ôm hôn Hoắc Dực Thâm, cô định tiến đến bước cuối cùng, không ngờ lại bị từ chối.
Mới đầu cô còn ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Cả tháng nay, hai người không làm chuyện thân mật, tuy không nói rõ với nhau, nhưng chuyện Tiểu Mẫn chết vì khó sinh đã để lại cho hai người họ bóng ma tâm lý.
Cho dù có bao cao su cũng không thể bảo vệ tuyệt đối.
Khương Ninh cười cười, tắt đèn đầu giường: “Đi ngủ.”
Hoắc Dực Thâm kéo cô ôm vào trong ngực, hôn lên trán cô một cái: “A Ninh.”
Sáng sớm tỉnh dậy, ăn sáng xong, vừa định tiếp tục đọc sách y, lại có giọng nói vang lên từ bộ đàm, ở cửa khu nhà có người tìm.
Là bà Chung.
Khương Ninh suy nghĩ, nếu đứa trẻ kia bình an vô sự, hôm nay cũng đã vừa tròn một tháng.
Bà cụ nhà họ Chung đến một mình, mang theo mười cân gạo, cho Khương Ninh xem như là quà cảm ơn.
Khương Ninh cũng không nhận vội: “Bà Chung ơi, em bé thế nào rồi ạ?”
Bà Chung cũng không lạc quan hay thoải mái như trước nữa, cảm giác như đã già hơn rất nhiều nhưng vẫn mỉm cười với Khương Ninh: “Đứa bé rất khỏe.”
Tiểu Mẫn là một người hiểu chuyện biết lo cho gia đình, biết điều kiện nhà họ Chung không dư dả, lúc cô ấy mang thai cũng không được bồi bổ, đứa trẻ thật sự trông rất yếu ớt, nhưng nhờ cố gắng nuôi dưỡng một tháng, cảm giác như đã khỏe hơn nhiều rồi, ánh mắt đã trở nên linh hoạt hơn trước nhiều.
Bây giờ cậu bé còn chưa biết nói, hy vọng chuyện sinh khó nghẹt thở không ảnh hưởng đến trí thông minh của bé.