Dù đã cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể nhưng vẫn chậm mất một bước.
Viện Nghiên cứu khoa học Y học Trung Quốc ở thành phố Quảng Đông, người đến xin thuốc chữa bệnh đông như kiến, ho khan không ngớt, nước bọt văng lung tung.
Cổng chính bị kéo dây cảnh báo, có quân nhân cầm súng túc trực, không ai được vào trong.
Khương Ninh quyết định quay đầu xe, đi cửa sau của Viện Nghiên cứu.
Cô không giấu giếm sự lo lắng của bản thân, nói thẳng tình hình hiện tại.
Không có giấy phép của phía trên, người ngoài đều không được phép vào viện nghiên cứu, Khương Ninh chỉ có thể nói: "Tôi là học trò của thầy Mã, được đặc biệt mời đến đây, làm ơn chuyển lời giúp tôi chút."
Người trực ở cửa sau là người của Viện Nghiên cứu, tàn nhẫn từ chối yêu cầu của cô.
Khương Ninh mỉm cười rời xe, lấy ra năm ký gạo từ trong áo khoác lớn lén đưa qua: "Phiền anh giúp đỡ, được hay không không quan trọng, nếu có chuyện xảy ra thì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm."
Thời đại này ai có thể từ chối sự hấp dẫn của năm ký gạo, đại ca trực cổng bất chấp nguy cơ bị chỉ trích mà giúp cô liên lạc.
Đợi nửa giờ, trợ lý mặc đồ bảo hộ ra đón.
Viện Nghiên cứu ban đầu không lớn, bỗng dưng nhận được hàng trăm ca bệnh, chia thành tiềm ẩn, nhẹ, nặng, nguy kịch, đã chật kín toàn bộ phòng bệnh sơ tán tạm thời, thậm chí ngay cả hành lang cũng đầy người.
Sương mù xuất hiện đột ngột, còn là cuộc tấn công kéo dài suốt đêm, không chỉ có bệnh nhân bị lây nhiễm, trong hai ngày này ngay cả một số bác sĩ của Viện Nghiên cứu cũng ngã gục, thật sự quá bận rộn, rất nhiều người bị ốm vẫn phải đi làm.
Nhưng Mã Quang Niên vẫn sắp xếp cho Khương Ninh đi vào, cô được dọn vào khu vực gia đình với hai phòng.
Viện Nghiên cứu không có bác sĩ thú y, chỉ có thể điều trị cho chó như con người, thậm chí còn là Mã Quang Niên đích thân khám.
Ông ấy kiểm tra hai đứa nhóc, xác định triệu chứng giống với bệnh nhân bị lây nhiễm giai đoạn đầu: "Có triệu chứng nhẹ, may mắn là phát hiện sớm, điều trị kịp thời sẽ có hiệu quả rõ ràng hơn."
Thấy đám người Khương Ninh không có triệu chứng, Mã Quang Niên tò mò hỏi: "Em đã phòng tránh như thế nào vậy?"
"Chúng em làm theo đơn thuốc hướng dẫn của thầy, từ lần trước lúc nhận được tin từ thầy, mỗi ngày em đều ngâm thảo dược trong nước uống."
"Ừ, toa thuốc của thầy có hiệu quả rồi, liệu có thể chữa trị virus hay không, còn phụ thuộc vào sự nghiêm trọng của triệu chứng, cũng như sức đề kháng của cơ thể."
Mã Quang Niên phân phó: "Đúng lúc có nhà hảo tâm ở Thành phố Phượng đã tặng rất nhiều bài thuốc, viện sĩ Lý đã kê đơn thuốc cho các triệu chứng khác nhau, em có thể đến khu văn phòng lấy về uống, bị bệnh thì chữa, không bị bệnh thì phòng."
Khương Ninh nhanh chóng hỏi: "Thầy Mã, nghiên cứu của thầy tiến triển thế nào rồi ạ?"
Trong mắt Mã Quang Niên đầy tơ máu: "Y học cổ truyền không có thuốc đặc trị hiệu quả, chỉ có thể điều chỉnh đơn thuốc cho từng triệu chứng khác nhau, hiện tại bọn thầy vẫn đang tìm hiểu, nhưng một khi bệnh nhân trở nặng, tình hình xấu đi, sẽ không thuận lợi cho việc quan sát lâm sàng và điều trị."
Đậu Đậu và con chó cùng một phòng, cô và Hoắc Dực Thâm ở phòng kế bên.
Khả năng họ bị nhiễm là rất cao, chỉ là chưa bùng phát thôi, nhưng trong lòng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thấy triệu chứng của Đậu Đậu và con chó coi như ổn định, có thể tự chăm sóc được bản thân, cả hai cảm thấy thay vì bị động chờ đợi phát bệnh thì không bằng tham gia vào đội ngũ của Viện Nghiên cứu.
Họ thiếu người quá, còn virus sương mù lại đang tấn công mạnh mẽ, chỉ ngồi đợi bọn họ nghiên cứu tìm ra cách chữa bệnh, sợ rằng sẽ không còn lại nhiều người sống sót.
Nếu đã đến, Khương Ninh cũng không thể ngồi chờ chết.
Nghiên cứu xong càng sớm, cô cũng có thể sớm được uống thuốc.
Cô đi lấy thuốc từ văn phòng về uống, cảm thấy mùi vị không khác biệt lắm so với mấy loại cô pha chế, chắc chắn có hai loại thuốc quan trọng nhất trong đó.