Có người phản ứng nhanh, vội vàng chạy đến.
Người hơi chậm chạp một chút thì ngây ra một lúc rồi mới đi cướp.
Ngoài ra có không ít người nhìn chằm chằm đám người Khương Ninh, nhưng lại kiêng kị súng và đao trong tay cô, cuối cùng nhiều người chạy đi cướp nước rồi, sợ bản thân không giành được mới không cam lòng rời đi.
Trong tổ có người nhát gan, bị dọa đến phát khóc, nắm chặt cánh tay của Mã Quang Niên: "Thầy Mã."
Sắc trời dần dần tối, mưa bên ngoài càng ngày càng to.
Khương Ninh cất vũ khí đi: "Thầy, chúng ta nhanh đi thôi."
Con người có tâm lý thù hận, nói không chừng những người bị thương kia sẽ quay trở lại.
Mã Quang Niên gật đầu, dẫn mấy người vội vàng chạy về hướng cửa sau.
Cửa sau cũng có một đám người trốn mưa axit, nhìn thấy bọn họ khoác balo lớn đến, có mấy người sáng mắt lên, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Loại người như này, Khương Ninh thật sự thấy quá nhiều rồi, không nói nhiều liền rút súng ra.
Trong nháy mắt những người kia trở nên thành thật, ánh mắt không dám nhìn lung tung, thậm chí yên lặng đứng cách xa chút, sợ súng đạn không có mắt.
Mã Quang Niên lấy Boilersuit rộng rãi ra, cần thận thử với mưa axit.
Hiệu quả chống axit cũng được, quần áo không có vấn đề gì.
Mưa to không có ý định dừng lại, nhìn thấy mấy người lấy áo bảo vệ mới toanh ra, mấy người bắt đầu ngưỡng mộ: "Quần áo của mấy người ở đâu ra vậy, có thể cho tôi mượn một bộ không, còn phải về nhà nấu cơm ấy."
Cũng không có ai bị ngu, không người nào trả lời lại.
Quần áo big size, đến balo cũng nhét vừa, Khương Ninh để mọi người mặc áo bảo vệ trước, tự mình cầm vũ khí ở bên cạnh đề phòng những người không an phận.
Chờ sau khi mọi người mặc xong Boilersuit chống axit, cô mới lấy đồ của mình ra mặc vào.
Mấy người đội mưa axit, khoác balo nặng nề đi bộ về Viện Nghiên cứu Khoa học.
Trên đường đi mưa liên tục không ngớt, có nhiều người ở quán ven đường hoặc trú mưa dưới mái hiên, nhìn thấy có người mặc quần áo bảo vệ đi trong mưa, hâm mộ ghen tị ở trong mắt sắp tràn cả ra ngoài.
Đừng thấy bọn họ có quần áo bảo vệ, nhưng vẫn kinh hồn bạt vía.
Bọn họ không ngờ, chỉ số axit trong mưa lại cao như vậy, lúc nào cũng lo lắng quần áo bảo vệ bị rò.
Với lại Boilersuit thật sự rất mỏng, mà mang mặt nạ lọc không dễ đi, từng bước đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Càng khiến người ta chấn động là, trên đường thi thoảng xuất hiện thi thể, hoặc nằm ngửa hoặc nằm sấp, quần áo giày dép đều bị ăn mòn, cơ thể cũng nhoe nhoét không còn hình dạng.
Có người trong tổ không nhịn được liền nôn ra.
Quần áo bảo vệ là kiểu bịt kín, cô ấy nôn như vậy là nôn hết vào trong quần áo, xém chút bị sặc đến ngạt thở.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể hít mùi của thứ mà mình vừa nôn ra, tiếp tục đi về hướng Viện Nghiên cứu Khoa học.
Không biết là chiếc xe đạp rách của ai không kịp đẩy đi, cứ vậy bị vứt ở trong mưa, bánh xe với sắt cũ bị ăn mòn thành các lỗ hình tròn.
Mưa vẫn rơi, trời càng ngày càng tối, cảm giác như không bao giờ kết thúc vậy.
Mất hơn hai tiếng mọi người mới không có xây xát gì trở về Viện Nghiên cứu Khoa học, đầu tiên dùng nước sạch rửa quần áo bảo vệ, sau đó cẩn thận từng chút một cởi xuống, lúc này mới như trút được gánh nặng.
Bọn họ có quần áo bảo vệ còn sợ như vậy, cũng không biết những người không có quần áo bảo vệ phải làm sao?
Nghĩ đến đám người bị thương ở quảng trường, trong lòng mọi người dâng lên nỗi bất lực sâu sắc, chỉ có thể than thở thiên tai vô thường, cuộc sống thật sự quá khó khăn.
Mưa axit kéo dài rất lâu, đến tối cũng chưa tạnh.
Khương Ninh nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, trong lòng không nhịn được cảm thấy hơi bực bội, mưa lúc to lúc nhỏ, liên tục bảy tám tiếng vẫn chưa dừng.
Mưa vẫn rơi, tất cả công việc của con người đều dừng lại.
Mưa axit đến sớm hơn so với kiếp trước, mà cũng không giống với trong trí nhớ của Hoắc Dực Thâm.
Trong trí nhớ của anh, trận mưa axit đầu tiên chỉ kéo dài tầm hai tiếng, sau đó dừng nửa tháng, sau đó mới mưa lần thứ hai, mà mưa chắc chắn không to như vầy.
Tất cả đều thay đổi, giống như ác quỷ mặt xanh nanh vàng, không ngừng quơ móng vuốt.
Cũng không biết Hoắc Dực Thâm với hai nhóc sao rồi?