Khương Ninh dựa vào vai Hoắc Dực Thâm, nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cùng với chuyện thế giới này bị mưa axit ăn mòn lỗ chỗ.
Cho dù là Hoắc Dực Thâm đã từng trải qua một lần cũng không ngờ được mức độ nghiêm trọng của mưa axit.
Anh không dám tưởng tượng, về sau sẽ trở thành thế nào.
Khương Ninh kiểm tra cơ thể anh, đúng là không bị thương: "Lần trước anh có bị mưa axit ăn mòn không?"
"Có, nhưng trốn cũng nhanh." Cánh tay với trên mặt đều có, cắn răng chịu đựng, sau khi khỏi rồi thì để lại rất nhiều vết sẹo lồi lõm khác nhau.
Nhưng mà lần này còn tốt, hai đứa ở nhà cũng ngoan ngoãn: "Hai đứa chúng nó không sao hết, thuốc em để lại không dùng đến."
Không dùng đến mới là tốt nhất.
Khương Ninh ôm cổ Hoắc Dực Thâm: "Anh Hoắc, thời gian này anh vất vả rồi."
Thật ra anh vẫn tốt, chỉ là nhịn lâu có chút khó chịu, nhân cơ hội này hỏi: "Em đi học lâu như vậy, học hết chưa?"
Hở? Khương Ninh chưa kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh sau đó đã phải ngượng ngùng.
Nằm ở trên giường lớn mềm mại, hai con người mệt mỏi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Buổi sáng mơ mơ màng màng, được Hoắc Dực Thâm nhẹ nhàng đánh thức: "A Ninh, chúng ta nên đi thôi."
Mở cặp mắt nặng nề, phát hiện mới hơn năm giờ, bên ngoài vẫn còn chưa sáng.
Nhưng cô vẫn thức dậy, đánh răng rửa mặt ăn sáng, sau đó mặc quần áo bảo vệ nặng nề, đưa Hoắc Dực Thâm ra khỏi không gian.
Rạng sáng sáu giờ, trời còn mờ tối nhìn không rõ.
Trời vẫn đang mưa, nhưng mưa nhỏ hơn lúc trước nhiều, trên đường yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách.
Tầm nhìn không rõ lắm, Hoắc Dực Thâm đi ở đằng trước bảo vệ Khương Ninh ở phía sau.
Đi khoảng tầm nửa tiếng, trời dần sáng nhưng vẫn âm u như cũ, không hề có dấu hiệu hửng nắng.
Đèn đường với dây điện cũng bị mưa axit ăn mòn, bóng đèn đã không sáng từ lâu, tí ta tí tách từng giọt nước mưa rơi xuống.
Một trận mưa đột nhiên xuất hiện, làm loạn bước chân của tất cả những người may mắn còn sống sót, người ở bên ngoài vẫn không thoát được.
Người tránh ở cửa hàng thì còn tốt, có thể xin tiệm chút nước uống hoặc có chỗ nghỉ chân, bụng đói không chịu được nữa thì trấn lột cướp bóc.
Người co rúm đứng tránh dưới mái hiên thì lại phiền hà hơn, đã vừa đói vừa lạnh vừa buồn ngủ, còn phải cẩn thận từng tí một phòng khi nước mưa axit rơi vào người mình, hai ngày liên tục phải chịu giày vò, ai cũng gần như sụp đổ.
Cho nên khi nhìn thấy người mặc quần áo bảo vệ đi dưới mưa axit, ngay lập tức vỡ òa.
Hoặc là khóc lóc cầu cứu, không thì ác độc cầm đồ ném.
Đập chết bọn họ thì quần áo sẽ là của mình.
Cũng may đường khá là rộng, mà quần áo bảo hộ bằng cao su cũng đủ dày, nên không tạo thành tổn thương gì.
Nghỉ ngơi một ngày, thể lực cũng khôi phục, lại mới bắt đầu lên đường, nhưng tính tình của Khương Ninh không tốt như Hoắc Dực Thâm, lúc nhìn thấy rõ người ném đồ vật, cô cúi người nhặt đá ném về phía gã ta.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người làm việc xấu bị ném chảy máu đầu, ôm đầu muốn mắng người, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người trong mặt nạ bảo vệ, ngay lập tức xịt khói.
Những người khác muốn cười trên nỗi đau của kẻ khác, ngay lập tức trốn ra xa.
Mẹ ơi, cô gái này cũng hung dữ quá đi thôi!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, có lẽ nhân khẩu của Thành phố Phượng không đông bằng thành phố Quảng Đông, người may mắn còn sống sót bị mưa axit làm hại không nhiều như vậy.
Chỉ là nhà mới xây lại bằng xi măng không chắc chắn bằng nhà xây lúc trước thiên tai, kết cấu hoặc hệ thống thoát nước rất kém, nếu như mưa axit cứ kéo dài như vậy thì mái nhà xi măng chắc chắn sẽ không ngăn được.
Khương Ninh quan sát tấm xi măng rơi ở ven đường, bề mặt đã bị ăn mòn lỗ chỗ.
Cô cảm thấy may mắn vì đã xây nhà kính, nếu không nếu như mưa axit cứ tiếp tục kéo dài thì chắc chắn sẽ không chống được lâu.
Có lẽ có người yêu đi cùng, cảm thấy bước chân bước nhanh hơn hôm qua nhiều.
Mất mười giờ đồng hồ, cuối cùng thành công vượt qua mưa axit về nhà.