Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 706 - Chương 707

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 707 -

Hai người không vội vàng xuất phát mà đợi chừng một giờ, dù sao muốn xử lý vật tư, rời đi sớm muộn cũng dễ đụng phải người quen.

Đậu Đậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Em muốn tạm biệt anh Tiểu Mục.”

Hoắc Dực Thâm gật đầu, nói: “Đi đi.”

Khu nhà có trẻ con cùng tuổi, nhưng Đậu Đậu biết giới hạn, vài năm vừa rồi chỉ thân thiết với Tần Mục.

Nhưng tình cảm tốt chưa chắc là chuyện tốt. Người nào nảy sinh tình cảm trong lúc thiên tai tận thế, khi chia tay hoặc tử vong, nhẹ thì sẽ buồn bã hoặc đau đớn, nặng thì thậm chí còn đau khổ đến mức tột cùng.

Đậu Đậu đưa bức tranh cho Tần Mục: “Anh Tiểu Mục, em phải đi rồi, đây là quà em tặng anh.”

Tần Mục có chút thất thần, đưa búp bê vải cho cô bé: “Đậu Đậu, chờ anh lớn rồi sẽ tới tìm em.”

Đậu Đậu giật mình, mỉm cười nói: “Được.”

Nháy mắt vài năm trôi qua, hai đứa không còn là trẻ con nữa. Đậu Đậu đã cao đến bả vai của Khương Ninh, mà Tần Mục chỉ thấp hơn ba nửa cái đầu.

Nếu ở thời bình thì có lẽ vẫn chưa lớn, nhưng trong lúc tận thế lại được coi như người lớn rồi.

Tần Mục hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Đậu Đậu, hiện tại cậu bé còn chưa có tư cách tiến vào căn cứ quân sự, nhưng một ngày nào đó sẽ được.

Đâu Đậu xoay người muốn rời đi, ai ngờ Tần Mục đột nhiên giữ chặt tay của cô bé, có chút bối rối cùng bất đắc dĩ hỏi: “Đậu Đậu, em sẽ chờ anh chứ?”

Trong lòng Đậu Đậu rõ ràng, căn cứ quân sự không phải là lựa chọn tốt nhất cho anh trai và chị dâu, cũng không ai rõ tương lai bọn họ sẽ ở đâu.

Nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của Tần Mục, căn bản là cô bé không thể nói thật: “Được.”

Tiến vào căn cứ quân sự là lựa chọn tốt nhất, mục tiêu này cũng không phải chuyện xấu với cậu bé.

Tần Mục đứng ở cạnh cửa, tận mắt nhìn cô bé rời đi.

Tần Xuyên ôm vai con trai, nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa, đợi ngày nào đó con đủ mạnh mẽ rồi sẽ đuổi kịp bước chân cô bé.”

Tần Mục nhìn về phía Đậu Đậu biến mất, âm thầm hạ quyết tâm.

Bọn họ ra khỏi khu nhà mới biết bên ngoài đã long trời lở đất, khóc lóc, kêu rên, đánh cướp, loạn đến đỉnh điểm.

Bao nhiêu người hao hết nửa cái mạng mới đặt chân tới thành phố Phượng để mua nhà, chưa tốt đẹp được mấy ngày, mà mỗi ngày đều có tai họa, giờ lại đến núi lửa phun trào.

Bọn họ nên làm gì bây giờ? Ông trời ơi, ông mở ra một con đường sống đi!

Nhìn cảnh chăn chiếu và quần áo rách, vẻ mặt mọi người tê dại, trên người không có hai lượng lương thực, giày trên chân rách rưới, lộ ra năm ngón chân.

Bọn họ ở yên tại chỗ cũng không sống nổi, lại còn phải di chuyển đến thành phố Gia cách năm trăm kilomet, ngẫm lại cũng tuyệt vọng.

Người phụ nữ đứng trên sân thượng bị mưa axit ăn mòn, nhấc nửa chân ra ngoài...

Người đàn ông xông lên hung hăng giữ chặt cô ấy, người phụ nữ chết lặng đột nhiên cuồng loạn: “Anh mặc kệ em, em không muốn sống, để cho em đi chết đi!”

Anh ôm người vợ điên cuồng khóc: “Em chết rồi, anh phải làm sao, đứa bé phải làm sao?”

“Đứa bé mất rồi.” Người phụ nữ dùng sức đánh anh, khóc lớn: “Ba đứa con của chúng ta đều đã chết.”

“Sẽ tốt lên, tất cả đều sẽ tốt lên.” Người đàn ông khóc lóc cầu xin cô ấy: “Anh đã hứa với cha mẹ em, cả đời này phải chăm sóc em thật tốt.”

“Vô dụng thôi, em không muốn cố gắng nữa, xin anh đừng quan tâm tới em nữa.”

Dưới tầng có bóng người vội vàng qua lại như thoi đưa, hoặc cái bóng cô đơn, hoặc có nhóm dìu đi, không ai có thời gian rảnh rỗi quan tâm việc nhảy lầu.

Phần lớn mọi người đều muốn sống, đây là bản năng của nhân loại, cho dù đã như xác chết biết đi cũng không buông bỏ.

Năm trăm kilomet, bọn họ có thể đi bao xa thì đi bấy nhiêu.

Chính phủ cho thời gian tập hợp rất ngắn, phần lớn vẫn lên đường theo nhóm người cùng một thôn hoặc cùng một khu nhà, trong lúc thiên tai chỉ có theo đoàn mới có thể vượt qua nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment