Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 709 - Chương 710

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 710 -

Dân tị nạn phát hiện con đường phía trước có bão cát, lập tức kinh hãi hét chói tai rồi quay xe, muốn thoát khỏi chỗ bão cát này trước.

Nhưng mà, mới vừa cầm tay lái, đã bị tài xế phía sau đạp cần ga hung hăng tông tới, hai bên còn không có cơ hội để gây nhau, đã bị bão cát cuốn mất…

“A Ninh.” Hoắc Dực Thâm biến sắc: “Mau trốn!”

Hai đứa nhỏ ở cách đó không xa, nhanh chóng chạy về chiếc Hummer, không ngờ bão cát lập tức lao đến, anh theo bản năng nhào đến muốn ôm lấy…

Bão cát mạnh mẽ quét lên mặt, mang theo cát và đá to, đầu Khương Ninh chợt nặng nề, đau nhức như bị dao đâm lấy.

Gió cát che mắt, đôi mắt đau nhói thật sự không thể nào mở ra được.

Cơ thể đột nhiên bay lên không, cô theo bản năng nhanh chóng đưa tay với đến thân xe, không ngờ cửa xe bị gió lớn mạnh mẽ đánh tới, đập thẳng vào cổ tay cô.

Cảm giác xương bị gãy lìa, nhưng Khương Ninh bị đau đớn cũng không buông ra, cho dù cơ thể có bị cát bụi thổi bay lượn trên không trung.

Khương Ninh nhịn đau cố gắng nắm chặt tay, dùng đầu cố gắng chui vào cửa xe, cô chật vật bò vào trong xe: “Hoắc Dực Thâm?”

Tiếng gió bão như tiếng quỷ khóc sói tru, miệng vừa mở đã bị gió cát thổi vào, âm thanh cũng cuốn theo gió.

Mắt của Khương Ninh không nhìn thấy gì, cô chỉ có thể đưa tay ra sờ, mò thấy chỗ ngồi bên cạnh có người, căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng, vội vàng tránh vào trong không gian.

Sức gió mạnh mẽ, tiếng gió như quỷ khóc sói tru, bão cát lập tức biến mất, an tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Khương Ninh dùng ý thức tìm được chai nước, dùng sức mở nắp cho vào miệng, phun hết cát trong miệng ra, lại nhịn đau rửa mắt…

“Ui…”

Trên trán có dòng nước gì đó chậm rãi chảy xuống, chắc là bị đá bay vào bị thương.

Cô sờ cổ tay bị cửa xe đập trúng, đã ứ máu, nhưng hình như không bị gãy xương, xem như là may mắn trong bất hạnh.

“Mọi người không sao chứ?” Cô cầm khăn tay ra lau mặt.

Trong xe yên tĩnh, Khương Ninh thử mở đôi mắt đã sưng đỏ như khóc lên.

Tầm mắt rất mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ vị trí phó lái trống không, thứ cô vừa sờ được là túi leo núi, là lúc mình bước xuống xe nghỉ ngơi đã đặt nó ở đây.

Chỗ phó lái trống không, hàng sau cũng không thấy ai.

Hoắc Dực Thâm đâu?

Chó của cô đâu?

Khương Ninh lập tức trở nên luống cuống, lập tức ra khỏi không gian.

Xe vừa ra ngoài, cơn bão cát đã hung hăng đánh tới, đầu xe lập tức bị nâng lên…

Gió bão thật sự rất lớn, Khương Ninh không còn cách nào chỉ có thể lui về lần nữa.

Bão cát kéo dài trong hai ba tiếng, người như Hoắc Dực Thâm rất ổn định, chuyện có khó khăn hơn nữa cũng không làm khó được anh, không có chuyện gì, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Suy nghĩ của Khương Ninh trở nên điên cuồng, nhưng chỉ có thể chờ bão cát qua đi mới có thể ra ngoài tìm.

Bây giờ mà ra ngoài, cả người và xe đều không biết sẽ bay đi đâu.

Cô lấy đồ dùng chữa bệnh ra, khử độc và băng bó vết thương trên trán do ban nãy bị đá đập trúng.

Cổ tay bị cánh cửa đập trúng sưng vù như giò heo, chỗ trầy da có màu không ngừng rỉ ra, hơi cử động một chút thì đau như bị dao cắt.

Cô cắn răng nhịn đau sửa sạch sẽ vết thương, sau khi băng bó rồi dùng túi chườm đá, sau đó đeo nón bảo hiểm lên, dù là có bị đá đập trúng cũng sẽ không chết.

Thật sự không yên tâm nổi, cô lại quăng thêm một tấm thép vào trong xe để gia tăng sức nặng.

Khương Ninh hít sâu một hơi, trang bị đầy đủ rồi lại ra khỏi không gian lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment