Ngực tên cầm đầu trúng đạn ngã xuống đất, gã lết cơ thể lùi về sau, sắc mặt trắng bệch nói: “Người đẹp, xin hãy tha, tha mạng.”
“Tha mạng?” Khương Ninh để mũi đao ở miệng vết thương của gã, thọc vào từng cm một: “Tận thế đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không ai nói cho mày, tuyệt đối không nên trêu vào những phụ nữ sống tươi đẹp rạng rỡ được trong tận thế à?”
Mũi đao hoàn toàn thọc sâu, gã đàn ông kêu rên thảm thiết rồi nhanh chóng tắt thở, không còn cơ hội để mở miệng nữa.
Nhìn bóng dáng mơ hồ trong gió cát, Khương Ninh lấy kính chắn gió ra đeo rồi đuổi theo tên đó.
Máu tươi ào ạt tuôn ra, tên đàn ông loạng choạng ngã ra đất, trơ mắt nhìn cô càng ngày càng tiến gần.
Vừa nãy gã ta đứng ngay sau lưng cô, tận mắt nhìn thấy cô biến từ không thành có.
Tên đàn ông hoảng sợ lùi về sau: “Cô đừng có lại đây.”
“Sợ rồi sao?” Khương Ninh mỉm cười với gã ta, cô giơ Đường đao nhuốm máu trong tay lên: “Vừa rồi mày bản lĩnh lắm mà.”
“Cô, cô có không gian.” Trong lúc cuống quýt, gã ta nói không lựa lời.
Tại sao gã ta lại không có cơ chứ? Mấy năm nay gã ta sống không bằng một con chó, không công bằng chút nào!
Nếu gã ta có không gian, vậy người đứng ở đây hôm nay chính là gã ta rồi.
Khương Ninh mỉm cười, giọng cô càng mềm mỏng hơn: “Vốn dĩ thì tao chỉ định chọc mày một nhát, nhưng giờ có vẻ không đủ rồi.”
Nói xong, cô đâm một nhát trúng trúng trái tim, rồi thọc thêm vài nhát nữa.
Có người vội vàng chịu chết thì Khương Ninh cũng không khách sáo tí nào.
Tên đàn ông chết đến không thể chết hơn, ngay cả mắt cũng không nhắm lại được.
Chuyện lần này cũng cho Khương Ninh một bài học, gió cát càng ngày càng nhỏ, khả năng gặp được người khác về sau càng lớn hơn.
Không thể đợi thêm được nữa.
Ít nhất không thể đợi một cách trắng trợn táo bạo, nếu không chờ tới chưa chắc đã là Hoắc Dực Thâm, mà là từng bầy sói hung tàn.
Cho dù là người bình thường cũng không thể thiếu cảnh giác, trong bão cát bọn họ thiếu nước thiếu đồ ăn, chỉ cần gặp được nguy hiểm đến tính mạng, thì cho dù là cừu con cũng sẽ biến thành ác ma thôi.
Nhưng không có vật đánh dấu thì làm thế nào để Hoắc Dực Thâm biết được cô đang đợi anh đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Ninh xé một mảnh vải đỏ dài trong không gian ra, buộc vào một cái cây dễ thấy, để cho mảnh vải tung bay phấp phới trong gió cát.
Quay lại trong xe, cổ tay bị bong gân trải qua sức giật của súng tiểu liên cùng với việc cầm Đường đao khua chém, không những sưng lên mà còn đau đớn vô cùng.
Bôi thuốc cho vết thương, mặc xong đồ trang bị, Khương Ninh cất xe vào không gian, tay cầm gậy leo núi bước đi trong gió cát, cô định tìm từ rừng núi xung quanh trước.
Kiếp trước có khó khăn thế nào đi nữa thì Hoắc Dực Thâm vẫn trụ vững được, trước lúc va chạm mạnh mảnh kiến tạo anh sẽ không chết.
…
Đậu Đậu mơ màng mở mắt ra, cô bé nhận ra mình đang nằm trong một hang động, xung quanh đen như mực, tràn ngập mùi tanh tưởi.
Cơ thể cô bé lạnh băng cứng đờ, căn bản không thể động đậy được.
Đầu óc hỗn độn mất một lúc mới tỉnh táo lại, túi cấp cứu trên người không thấy nữa, tay chân cũng bị trói lại.
Cô bé bị người khác bắt lại rồi.
Đôi mắt quen dần mới bóng tối, mơ hồ có thể nhìn rõ xung quanh, đây là một cái hang kiểu nhà tù, quanh người có sáu bảy người phụ nữ mặc đồ cũ nát đang ngồi hoặc nằm, mỗi người đều mệt mỏi tiều tụy.
Bọn họ không bị trói, nhưng cơ thể toàn là vết thương, không có bất kỳ sức sống nào.
Cô bé nhớ lại những việc trải qua mấy ngày nay, không khỏi nhíu mày, đôi mắt sáng trong toát ra vẻ lo lắng, cũng không biết anh trai chị dâu với cả Cola thế nào rồi.
Anh trai đã túm được tay cô bé, nhưng gió lốc cuồng bạo quét qua trực tiếp thổi bay cô bé ra ngoài.
Đậu Đậu bị cuốn vào trung tâm gió lốc, cơ thể xoay lật theo gió lốc, sau đó bị quăng lên cao rồi rơi xuống.
Lúc cô bé tỉnh lại, thì cơ thể đã sắp bị cát vàng vùi lấp.
Đau đớn khắp người, chỗ nào cũng bị thương, xương sườn đau đến mức cô bé không thể hô hấp.
Điều đáng lo chính là cô bé không nhìn thấy gì nữa.