Lúc thức dậy đã là mấy tiếng sau, ăn gì đó rồi mặc áo mưa đi ra ngoài.
Suýt chút nữa hụt chân lăn xuống.
Dưới chân đã xảy ra lở đất, nửa ngọn núi đã biến mất.
Mưa nhỏ hơn nhiều nhưng vẫn liên miên không dứt.
Cô cẩn thận xuống núi thì phía sườn núi bên kia, dưới chân núi không có đường, khắp nơi đều là nước, nước đục ngầu không biết sâu cạn bao nhiêu, lại càng không biết đâu là đường đâu là sông.
Chắc chắn xung quanh không có ai, Khương Ninh lấy chiếc thuyền cao su bơm hơi ra, ngồi lên và chèo theo dòng nước.
Khắp nơi đều là cây khô, hoặc xác chết trôi nổi.
Cô dùng mái chèo cẩn thận đẩy chúng ra xa, không để chúng đụng phải làm hỏng thuyền.
Chèo được khoảng nửa tiếng, đột nhiên có người gọi cô.
Dưới chân núi có người sống sót, không ngừng vẫy tay kêu cứu, nhưng cô đều phớt lờ.
Thỉnh thoảng Khương Ninh sẽ ngừng lại ở chỗ nước nông, lấy ống nhòm ra quan sát xung quanh.
Đã bao nhiêu lần dấy lên hy vọng là bấy nhiêu lần bị dội một gáo nước lạnh.
Trong thế giới rộng lớn, tìm như thế nào cũng không thấy.
Nhưng cô không nản lòng, chèo thuyền cao su qua làn nước vẩn đục, tiếp tục tìm kiếm…
Tình hình trong nước rất phức tạp, dòng nước chảy mạnh rất nguy hiểm, chưa đến nửa ngày mà chiếc thuyền cao su đã bị xé nát.
Khương Ninh không muốn bỏ đi mà ném vào trong không gian, đoán chừng tu sửa lại vẫn có thể sử dụng được.
Cô lấy chiếc thuyền gỗ ra, kiên trì không ngừng tìm kiếm.
Buổi chiều gặp được mấy người quân nhân đang cứu những người sống sót bị mắc kẹt, bọn họ vẫy tay với Khương Ninh, muốn trưng dụng chiếc thuyền gỗ của cô.
Nơi đây thuộc địa phận của thành phố Hoan, khi bão cát ngừng thổi, chính phủ đã cử quân đội đi cứu trợ nhân đạo, nhưng không ngờ rằng sẽ gặp phải mưa lớn.
Họ dựng trại ở Vọng Ngưu Đôn, đã cứu được nhiều người khỏi lở đất và mưa lớn, một số thuyền cao su và thuyền kayak đã bị hư mấy chiếc, lại đúng lúc các dụng cụ cứu nạn đang khan hiếm.
Khương Ninh suy nghĩ một lúc, đồng ý cho bọn họ mượn thuyền.
Chiếc thuyền gỗ không lớn, cứu được năm sáu người bị mắc kẹt, tất cả đều xanh xao vàng vọt, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Hai người quân nhân ngồi ở phía trước chèo thuyền, Khương Ninh ngồi ở đuôi thuyền.
Nhìn thấy sắc mặt của cô khá tốt, bác gái ốm như ma nhịn không được nói: “Em gái, cô có cái gì ăn không?”
Khương Ninh từ chối: “Không có.”
Bác gái đã đói bụng mấy ngày, nhưng đứng trước sinh tử, đôi mắt đục ngầu của bà ta sáng lên: “Cái túi của cô phồng lên, nhất định là có thức ăn và nước phải không? Lấy ra cấp cứu đi, đợi đến chỗ đóng quân tôi sẽ trả lại cho cô.”
Những người khác cũng đói đến phát điên, sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, cho chúng tôi một ít nước và thức ăn đi.”
Khương Ninh không nói gì mà chỉ cúi đầu mở ba lô ra.
Mọi người đều vô cùng vui mừng, không ngờ rằng cô thực sự sẵn lòng chia sẻ đồ ăn.
Mọi người đều nuốt nước miếng, bụng ọt ọt kêu vang.
Khương Ninh lấy trong túi ra một con dao phay, vỗ vỗ mép thuyền: “Thuyền này là của tôi, muốn thì có thể cho mượn, không muốn thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Nếu mà có một tấc lại muốn một thước thì tất cả cút hết xuống sông cho tôi.”
Dao phay sắc bén, còn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nói nữa, chỉ có thể lẩm bẩm bất mãn trong lòng.
Bầu không khí trên thuyền trở nên khó xử, trong đó có một người quân nhân lên tiếng nói: “Còn nửa giờ nữa tới Vọng Ngưu Đôn, mọi người kiên nhẫn một chút đi.”
Hiển nhiên, loại chuyện này đã trở nên phổ biến.
Thuyền dầm mưa đi nửa giờ, cuối cùng cũng tới Vọng Ngưu Đôn.
Địa hình ở đây tương đối cao và trống trải, rất thích hợp cho việc đóng trại cứu trợ thiên tai, chớp mắt đã nhìn thấy những lều trại quân sự dày đặc.
Mỗi cái lều có ba bốn mươi người chen chúc trong đó, có người sống sót nếu có điều kiện có thể tự mình dựng lều. Ngoại trừ có chỗ nghỉ ngơi, còn có thể tránh được âm mưu của người khác.
Trong không gian còn có khoảng mười chiếc thuyền, Khương Ninh cũng không để ý đến chiếc thuyền gỗ này, tiếp tục cho quân đội mượn để cứu trợ, còn cô thì vội vã đi vào trong.
Cơ quan cứu trợ thiên tai ở thành phố Hoan mới được thành lập hai ngày trước, chính phủ nóng lòng cứu người, hàng loạt người sống sót liên tục đưa về đây. Mà bởi vì không đủ nhân lực, quản lý hậu cần cũng không theo kịp.
Các nạn dân được đưa tới đây không có đăng ký, từng người từng người một bị nhét vào lều…