Quy mô và chế độ quản lý của căn cứ quân đội quá lớn, so ra tốt hơn rất nhiều so với căn cứ chính phủ, có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa địa phương và quốc gia.
Buổi tối cũng không có ai dẫn đi chọn nhà hay xem nhà, hơn nữa bây giờ đã khuya rồi, ba người một chó đã tập trung tinh thần cả ngày trời, bây giờ đều vô cùng mệt mỏi.
Khương Ninh hỏi: “Đi thuê trọ hay là ngủ trong xe?”
Hoắc Dực Thâm cảnh giác nói: “Chúng ta ở tạm trong xe một đêm đi, không cần phải đi thuê trọ.”
Bọn họ vừa đến, không biết căn cứ có tuyệt đối an toàn hay không, nếu cứ dọn ra dọn vào đồ ở trong xe sẽ dễ khiến người khác chú ý đến, nhưng nếu không mang theo lỡ như bị mất trộm thì biết phải làm sao?
Khương Ninh không có ý kiến gì, cứ ở trong xe một đêm là được.
Lên xe, đóng cửa.
Cô bảo Hoắc Dực Thâm lấy bốn hộp cơm đùi heo từ trong balo ra, chúng đều được làm sẵn bỏ vào không gian cả.
Cơm rất thơm, có màu xanh dính dính, đùi heo mềm đến dính răng.
Ăn cơm xong, lại uống nước trái cây, bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, sau đó điều chỉnh ghế ngồi để ngủ.
Xe địa hình rất rộng rãi, nằm ngủ cũng không chật lắm.
Mặc dù đã ở trong căn cứ, nhưng vì đã mệt mỏi mấy ngày nên bọn họ ngủ rất nhanh, cũng chỉ có chó có tính cảnh giác mạnh, thỉnh thoảng sẽ mở mắt, không thấy có gì khác thường thì sẽ tiếp tục ngủ.
Ngủ đến khi trời tờ mờ sáng, bọn họ bị tiếng kèn hiệu lảnh lót đánh thức, đến giờ quân đội huấn luyện dã ngoại rồi.
Khương Ninh mở mí mắt nặng trĩu, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng.
Trời còn chưa sáng mà.
Cô trở mình, ngủ tiếp.
Hoắc Dực Thâm tỉnh táo rất nhanh, anh đắp chăn lại cho cô và Đậu Đậu, mình thì mặc áo khoác vào xuống xe tập luyện.
Lúc Khương Ninh tỉnh lại đã là sáu giờ hơn, mà anh cũng vừa tập luyện trở về.
Bữa sáng là sữa đậu nành và bánh bao, ăn xong mọi người bắt đầu xuống xe thả lỏng gân cốt, thấy nhân viên làm việc trong hội trường trung tâm vẫn chưa đi làm, ba người một chó lại đi dạo xung quanh.
Căn cứ rất lớn, chạy hơn mấy chục kilomet, mới thấy được trong cùng căn cứ.
Khương Ninh cầm ống nhòm chuẩn bị từ trước, nhìn nhà trọ của những người còn sống chỉnh tề ở phía xa, mỗi một tòa nhà có mười hai tầng, thứ không giống với của chính phủ là, khu dân cư không có mấy khu xây dựng linh tinh, quần áo bay loạn khắp nơi.
Ngay ngắn, đồng bộ, đúng là cuộc sống quân đội hóa.
Người bình thường còn như vậy, thì quân nhân thật sự sẽ thế nào nữa.
Vô số người còn sống lục tục rời khỏi nhà trọ, nhanh chóng mà có trật tự đến nơi làm việc.
Khương Ninh nhìn theo phương hướng mà họ đi, thấy có vườn trồng trọt, xưởng chế biến thực phẩm, nhà máy phát điện, nhà máy luyện kim, nhà máy gia công, vân vân nằm liền nhau…
Nói nghiêm túc thì, đây chính là một quận huyện nhỏ, tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ những thứ cần thiết.
Khu quân sự ở chỗ xa hơn, ống nhòm không thể nhìn được, nhưng bọn họ cũng chỉ cách khu dân cư chừng mấy kilomet.
Kết thúc huấn luyện buổi sáng, bộ đội giải tán theo thứ tự, bọn họ đều cao ngất, trẻ tuổi mà gương mặt lạnh như băng.
Thời gian dần trôi qua, có vài người nhặt đồ cũng lục tục trở về, chiếc xe cũ nát loang lổ, bánh xe đã xì, dường như lúc nào cũng có thể bị sụp.
Trong xe có bốn năm người, gương mặt ai cũng dãi nắng dầm mưa, nhưng vật tư mang về lại không nhiều, sắp xếp một chút đưa đến phòng giao dịch để đổi điểm cộng.
Những người lựa chọn đi nhặt đồ thế này, thậm chí có thể kiên trì đến tận bây giờ, cũng chỉ có những người yêu thích tự do thoải mái.
Tận thế ba năm trước, bọn họ dựa vào kỹ năng và lá gan của mình, có thể tìm được nhiều vật tư, cuộc sống hết sức sung sướng.
Nhưng bây giờ đã là tận thế năm thứ chín rồi, những nơi xung quanh thành phố đã bị tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, đừng nói là mái nhà bị dột, ngay cả vụn sắt cũng không tìm thấy.
Có lúc cho dù chạy xa đến mấy trăm kilomet, đã tốn xăng, mà còn không có bất kỳ thu hoạch gì.
Bọn họ cũng không biết sau này nên đi đâu, dù sao cũng không thể đi làm, cả đời này cũng không thể đi làm.
Dù có chết, cũng không đi làm!