Trợ thủ nhớ đến việc Khương Ninh vừa tới đây còn không hiểu rõ nên bắt đầu phổ cập kiến thức: "Điều kiện nhập ngũ rất khắc nghiệt, phải đi làm huấn luyện cường độ cao hàng ngày nhưng đảm bảo được vấn đề ăn ở, nếu thật sự gặp được thiên tai không thể chống lại thì cũng có căn cứ sẽ hỗ trợ cho quân nhân.
Công nhân bình thường là người lao động nhưng căn cứ sẽ sắp xếp chỗ ở, hoàn cảnh sinh sống và thức ăn hơi kém chút nhưng còn tốt hơn ở bên ngoài nhiều.
Mấy năm trước còn có người đi nhặt ve chai, mặc dù đi ra bên ngoài rất nguy hiểm nhưng nếu may mắn cũng có kiếm được nhiều, người nào giỏi chỉ cần đi một chuyến cũng đã đủ chi phí cho hai ba tháng, nhưng bây giờ thì không được, bên ngoài gần như không còn lại gì nên có đi cũng chỉ là lãng phí thôi."
Bên ngoài không kiếm được gì nên bọn họ chỉ có thể đi cướp của người khác để sống sót.
Đương nhiên là trong căn cứ bọn họ không dám giở trò gì nên chỉ có thể phục kích hoặc mời chiến ở bên ngoài, ai thắng có thể cầm vật tư đi.
Ghê gớm hơn nữa là đi quét sạch các hang ổ trộm cướp.
Tóm lại, đều là những công việc cực kỳ nguy hiểm và hỗn loạn.
Vì hai người nói chuyện rất hợp ý nên trợ thủ đề nghị hai người nên suy nghĩ lại: "Người nhặt đồ thật sự rất nguy hiểm."
Khương Ninh cười khổ: "Chúng tôi cũng muốn gia nhập quân đội nhưng mà còn phải chăm sóc trẻ con trong nhà nữa."
Mỗi nhà có một khó khăn khác nhau, trợ thủ hiểu chuyện nên không nói thêm... đề nghị gì nữa, bọn họ cứ thoải mái chọn lựa là được.
Hai người quay lại hội trường trung tâm, Khương Ninh đưa 4 cây thuốc lá quá hạn, 5 chai rượu trắng nhãn hiệu nổi tiếng và 6 cân trà.
Văn phòng cho thuê và mua bán bất động sản không đưa ra giá cả mà chỉ bảo cô đưa đến trung tâm giao dịch để đổi đồ đạc thành điểm cộng.
Hai người lại đi tới trung tâm giao dịch, đưa thêm ba mươi cân lương thực mới trả đủ tiền thuê nhà của nửa năm.
Khương Ninh không muốn trả bằng lương thực nên tiếp tục dùng lá trà để thay thế.
Hai người làm xong thủ tục và nhận được chìa khóa nhà, Khương Ninh thấy thời gian vẫn còn sớm nên muốn đi xem thử tàu ngầm nhưng Hoắc Dực Thâm không đồng ý.
"Căn cứ quân đội khác hẳn bên ngoài, người chúng ta phải đề phòng không phải là người khác mà chính là quân đội, vừa mới tới đã qua bên kia dò hỏi thì không tốt lắm, chờ có cơ hội chúng ta nên dùng cách khác để tìm hiểu thêm một chút."
Hoắc Dực Thâm quen thuộc với hệ thống quân đội nên Khương Ninh chọn cách nghe lời anh.
Hai người lái xe về lại căn nhà nhỏ số 196 khu B.
Căn nhà có hai tầng, ba phòng ngủ và một sảnh, diện tích bên trong khoảng 80 mét vuông, nhìn qua khá đơn sơ.
Hai người vẫn theo thói quen cũ, việc làm đầu tiên khi vào nhà là kiểm tra có thiết bị nghe lén hay không.
Hoắc Dực Thâm kiểm tra cực kỳ cẩn thận, chỉ thiếu mỗi cái không gõ tường ra xem thử, đến cống thoát nước anh cũng không bỏ qua.
Căn nhà riêng không bằng được khu biệt thự, khoảng cách giữa hai nhà chưa tới năm mét nên chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút thì người nhà bên cạnh có thể nghe thấy.
Cả hai xác định trong nhà không có vấn đề gì thì bắt đầu treo rèm để tránh khỏi ánh mắt của người khác khi làm việc gì trong nhà.
Ở đây không thể giống như ở biệt thự được, có thực lực là có thể thể hiện.
Khương Ninh chỉ lấy giường, cái bàn, sô pha và một ít đồ nội thất thường dùng, toàn bộ đều là những nội thất cũ ở tầng 18.
Hai người dọn dẹp suốt mấy tiếng mới trang trí xong, tạm thời có một cái nhà.
Cả hai tùy tiện ăn ít cơm trưa rồi tự về phòng nghỉ ngơi.
Khương Ninh dựa vào bả vai của Hoắc Dực Thâm: "Nếu thiên tai kết thúc như vậy, chúng ta chỉ cần sống một cuộc sống đơn giản thì tốt quá."
Tính ra cũng đã qua chín năm, Khương Ninh đã từ 19 tuổi thành 28 tuổi còn Hoắc Dực Thâm cũng không còn là cậu thanh niên năm đó nữa, hai người đã trải qua rất nhiều bôn ba.
Qua hai năm nữa Đậu Đậu cũng trưởng thành rồi.
Chuyển nhà chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là tinh thần rất mệt mỏi, không biết điểm cuối nằm ở đâu.
Thậm chí còn không biết được có điểm kết thúc hay không nữa.
Hoắc Dực Thâm ôm Khương Ninh: "Chỉ cần chúng ta từ bỏ thì có lẽ sẽ chờ đến ngày kết thúc."
Cả hai ngủ say, trong lúc mơ màng đột nhiên lại cảm giác hình như có người đang gọi mình từ dưới lầu.
Khương Ninh còn tưởng chỉ là mơ, mệt mỏi nằm một lúc mới lấy lại tinh thần vì Hoắc Dực Thâm đang đẩy nhẹ cô: "A Ninh, hình như có người gọi."