Khương Ninh gật đầu: "Được, nhưng cậu cố gắng tới sớm một chút, chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi đoán chừng sẽ phải tiếp tục ra ngoài nhặt ve chai tiếp, kẻo khiến cậu chạy một chuyến phí công thì cũng kỳ.”
Cậu ba nhà họ Dung chất phác nói: “Được.”
Sau khi đưa địa chỉ nhà, cả hai cũng không nói nhiều lời hỏi han hay kích động gì mà tạm biệt nhau.
Cậu ba nhà họ Dung nhìn chiếc xe tải đã đi xa, gã ta có cảm giác trái tim bị thiên tai đâm thủng trăm ngàn lỗ của mình lại chảy máu đầm đìa nữa rồi.
Gã ta tưởng trước đây mình đã thảm lắm rồi, ai ngờ còn có điều thảm hại hơn chờ gã, đúng là một ngày chết tiệt.
Trở lại nhà riêng, ba người và một chó nhanh chóng tắm rửa, lấy đồ ăn ngon ra ăn ngấu nghiến.
Hai ngày nay đi ăn ở bên ngoài đồ ăn cũng không tệ, nhưng suy cho cùng vẫn không thoải mái bằng ở nhà.
Ăn uống no đủ, Đậu Đậu dọn dẹp bát đũa, làm việc nhà, Khương Ninh uống nước trái cây rồi thương lượng với Hoắc Dực Thâm: “Lúc tòa nhà phụ của nhà họ Dung bị vệ tinh rơi phá hủy, cậu ba nhà họ Dung đã đưa cho em rất nhiều thuốc làm thù lao, ít nhất là cậu ta cũng đã cho hơn một nửa. Cho nên, em cảm thấy ngoại trừ việc cảm ơn ra thì hẳn cũng có ý muốn kết giao qua lại.”
“Bây giờ cậu ta sống nghèo túng như vậy, em định mang số thuốc dư trả lại cho cậu ta, anh cảm thấy thế nào?”
Lúc nhà họ Dung vội vàng rời đi, đoán chừng là ngoại trừ cậu ba nhà họ Dung thì tất cả đều đang ở thành phố Gia, trong thời gian ngắn này dù có muốn chăm sóc con ruột sợ là cũng khó khăn.
Núi lửa phun trào, bão cát, mưa bão, đất lở, chắc là cậu ba nhà họ Dung cũng chật vật lắm.
Với khả năng của gã ta, nếu như gã ta muốn tham gia vào quân đội thì chắc là không đủ điều kiện. Một cậu ấm ngậm thìa vàng với xuất thân giàu có, muốn gã ta buông lòng tự trọng xuống để lao động nặng nhọc kiếm ăn là chuyện không thể.
Bất đắc dĩ lắm gã ta mới phải bước lên con đường nhặt ve chai, nhưng chén cơm này lại càng không dễ ăn, bất cứ lúc nào cũng phải đổi bằng mạng.
Đường đường là con trai của người giàu nhất, đã từng có lắm gái xinh vờn quanh, ra ngoài chỉ đi bằng máy bay du thuyền, phất tay là vung tiền như rác, hôm nay lại hóa thân thành Brother Sharp*, hình ảnh thật sự rất cay mắt nhưng cũng để cho người ta nhiều cảm xúc ngổn ngang.
*Một người ăn mày đẹp trai nổi tiếng với bức ảnh đang đi bộ trên đường.
*Một người ăn mày đẹp trai nổi tiếng với bức ảnh đang đi bộ trên đường.
Cho dù Hoắc Dực Thâm lạnh lùng với người ngoài, nhưng suy cho cùng anh vẫn được gã ta gọi tiếng anh rể vài năm, nghĩ đến cuộc sống thăng trầm của cậu ba nhà họ Dung, anh không khỏi bùi ngùi: "Trả lại cho cậu ta đi.”
Khương Ninh đi vào nhà, đóng cửa, lấy một nửa số thuốc của nhà họ Dung trong không gian ra.
Lúc thiên tai, thứ thiếu nhất chính là thuốc, cho dù là ở căn cứ quân sự cũng đắt hơn vàng không biết bao nhiêu lần.
Có số thuốc này, chỉ cần cậu ba nhà họ Dung không tiêu xài lung tung, gã ta sẽ có thể sống một cuộc sống thoải mái.
Kiểm tra cất kỹ số thuốc đó xong xuôi, nhưng Brother Sharp vẫn luôn không xuất hiện.
Khương Ninh cũng không vội, đi từ thiên đường đến địa ngục vẫn cần phải có quá trình thích ứng, hơn nữa thứ gã ta coi trọng nhất chính là thể diện.
Có thể bước ra hay không thì phải xem ý chí của chính gã ta, người ngoài cũng không giúp được gì.
Nếu như gã ta không đến, lô thuốc này cũng không cần đưa nữa.
Nhưng mà, Khương Ninh lắng nhiều rồi.
Cô còn tưởng rằng cậu ba nhà họ Dung sẽ ra vẻ thêm vài ngày, ai ngờ chạng vạng hôm đó người đã tới hơn nữa còn đúng giờ cơm.
“Chị, anh rể.” Gã ta vẫn còn cười, da mặt còn dày hơn tường thành, cảm giác như dù có là đạn bắn cũng không xuyên qua được.
Khương Ninh cũng không hỏi gì, nhưng cô cũng đã chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.
Đậu Đậu rất thông minh, cô bé biết không nên để lộ sự giàu có của nhà mình với người ngoài ở đây, vì thế nấu một nồi mì sợi không hề có một chút dầu nào, ngay cả muối cũng bỏ ít đi một nửa.
Khi dọn bát, cô bé cũng chọn bát bị nứt.
Lúc cậu ba nhà họ Dung tới còn rất thấp thỏm, cảm thấy mình biến thành như vậy thật sự mất mặt.
Nhưng thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cũng nghèo túng như mình, tâm tình của gã ta bỗng dưng tốt hơn.
Ngay cả hai người bí hiểm như họ mà cũng rơi vào tình cảnh này, thế thì gã ta cũng không mất mặt lắm.
Trong nháy mắt tâm trạng của gã ta tốt hơn rất nhiều, không chút khách khí cầm lấy bát đũa, gấp đầy một bát mì lớn.
Hai ngày nay gã ta không ăn cơm, giờ gã ta chỉ hận không thể nuốt hết nồi.
Nhìn thấy gã ta ăn như hổ đói, chó con không vui nheo mắt lại, con thú hai chân này dám giành đồ ăn với nó?
“Gâu!”
Đúng là tên ngốc, lòng tự trọng dở hơi của gã ta đâu rồi? Nhớ lại mau đi chứ!
Đáng tiếc, cậu ba nhà họ Dung nghe không hiểu tiếng chó.