Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 770 - Chương 771

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 771 -

Thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đến, nhân viên vui mừng nói: "Kết quả kiểm tra đã có rồi, tôi đang định thông báo cho hai người đây."

Thật bất ngờ, tất cả đều đạt chuẩn.

Đây đúng là nắng hạ gặp mưa rào, giải quyết được vấn đề cấp bách của xưởng căn cứ, máy móc ầm ầm ngày đêm không ngừng hoạt động.

Túc trực 24 giờ, tranh thủ từng giây từng phút với thiên tai, chế tạo thêm nhiều tàu, mô-đun cứu sinh hoặc tàu ngầm, cố gắng để nhiều người may mắn sống sót có thể tiếp tục sống.

Sau khi, hai người xác nhận biên lai không có sai sót thì ký tên, đóng dấu.

Khương Ninh cầm biên lai đến trung tâm đổi điểm cộng, nhân viên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào biên lai, tính đi tính lại, đúng là điểm cộng dài chín chữ số mới nhập vào hệ thống.

Quá lợi hại, đây là người nhặt đồ giàu có nhất từ trước đến nay.

Không, phải nói là ngoài căn cứ ra, Khương Ninh là người giàu có nhất.

Nhân viên tươi cười, đồng thời không quên nhắc nhở cô rằng trong thẻ có quá nhiều điểm cộng, tốt nhất nên tiêu hết sớm.

Khương Ninh, giàu nứt đố đổ vách, bước đi như bay, sải những bước chân không thèm nhìn ai thẳng đến trung tâm giao dịch nhà nước.

Vì ra cửa không xem lịch nên khi cô vào cửa đã thấy gương mặt như đưa đám của Trần Nghiên Phỉ.

Trần Nghiên Phỉ nhìn thấy Khương Ninh thì tim suýt nhảy ra ngoài.

Lần này cô ta không còn đầu bù tóc rối, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, trông như đã bỏ rất nhiều tiền để chăm sóc. Mặc dù Trần Nghiên Phỉ nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng thiên tai tàn khốc dường như không để lại nhiều dấu vết trên người cô.

So với Khương Ninh, Trần Nghiên Phỉ luôn có cảm giác vượt trội trước mặt đồng nghiệp, trong nháy mắt đã bị biến thành bà già xấu xí.

Đám đồng nghiệp đang trò chuyện lại là người lắm mồm, thấy Khương Ninh thì vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mà buôn chuyện: "Nghiên Phỉ, đây là em gái cô à? Trẻ trung xinh đẹp quá, trông giống cô thật."

"Không quen." Trần Nghiên Phỉ suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, lập tức cau có: "Mẹ tôi chỉ sinh ra mình tôi, cô đừng nói bậy."

"Ôi trời, hai người giống nhau quá." Đồng nghiệp cũng không giữ mồm giữ miệng: "Nhưng mà, hình như cô ấy giống dì Linh hơn."

Hôm qua, Tống Nhã Linh mới đến trung tâm giao dịch để mang Trần Nghiên Phỉ chút đồ ăn vặt, đồng nghiệp trong trung tâm giao dịch đều có phần, nên cô ta có ấn tượng rất sâu sắc.

Nói là tặng đồ ăn vặt, nhưng thực ra lại là đi dọn hậu quả cho Trần Nghiên Phỉ. Cô ta mới đi làm không được bao lâu mà đã đắc tội với không ít khách hàng.

Đôi mắt của nhân viên phục vụ trung tâm giao dịch chính là mắt thần, thấy vẻ mặt của Trần Nghiên Phỉ kỳ lạ thì họ cũng biết chắc chắn là cô ta quen biết với khách hàng, có lẽ còn kết thù.

Ba người phụ nữ cũng đủ tạo thành một vở kịch, mặc kệ là thiên tai hay tận thế thì cũng không thiếu thị phi ân oán được.

Đừng thấy bình thường bọn họ luôn vui vẻ hòa đồng, gặp chuyện không đâm sau lưng mới là lạ, huống hồ Trần Nghiên Phỉ đã chèn ép cô ấy mấy lần, có qua có lại mới đúng lễ nghĩa.

Sao Hà Thanh có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vẻ mặt cô ấy thái quá vô cùng: "Ôi trời, không biết còn tưởng là sinh đôi ấy chứ."

Trần Nghiên Phỉ tức muốn chết, nghiến răng nói: "Tôi đã nói là không quen rồi, cô nói vậy là có ý gì?"

Chị Lưu ở cách đó không xa, liếc mắt nhìn sang: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy có khách vào à?"

Hà Thanh nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhiệt tình đón Khương Ninh: "Chào mừng đến với trung tâm giao dịch, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai người?"

Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn mua một chiếc tàu ngầm."

“Hả?” Hà Thanh ngây người, nhất thời không phản ứng kịp.

“Không bán à?” Khương Ninh hỏi ngược lại: "Nhưng trên màn hình giao dịch vẫn hiện mà, thật sự không bán sao?"

Hà Thanh mới hoàn hồn: "Bán, bán chứ. Nhưng mà, tàu ngầm cần điểm cộng lên tới chín con số."

Khương Ninh không chớp mắt: "Được."

Bình Luận (0)
Comment