Hoắc Dực Thâm bước qua, lấy ra bút bằng kim loại của anh Thái, đúng là bút ghi âm.
Khương Ninh ấn nghe, bên trong truyền đến giọng nữ xa lạ.
Thật ra, từ sáng sớm Hắc Cẩu nói bản thân bị người ta xúi giục, trong lòng cô đã nghĩ đến một kẻ khả nghi.
Nếu so sánh giọng nói của kẻ kia với giọng nói trong bút ghi âm, càng nghe càng thấy giống.
Về mặt này, Hoắc Dực Thâm có kinh nghiệm hơn.
Nếu anh đoán không sai, kẻ kia không những cố tình bẻ giọng mà còn ngậm gì đó trong miệng.
Như vậy chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này vậy.
Hoắc Dực Thâm lên tiếng: “Trần Nghiên Phỉ.”
Ngủ chung giường lâu quả nhiên cũng có thần giao cách cảm, Khương Ninh cũng nghĩ như vậy.
Trừ Trần Nghiên Phỉ, cô thật sự không đắc tội với vất kỳ ai.
Nhưng không ngờ cô ta lại có chống lưng mạnh như thế, là người thân của một nhân vật lớn.
Người ngu xuẩn như vậy, sao có thể tìm được núi lớn dựa vào hay thế?
Mặc dù trong căn cứ quân sự có thể theo dõi thiên tai được tốt hơn, nhưng Khương Ninh không phải kiểu người để bản thân chịu tủi thân, huống chi tàu ngầm đã vào tay rồi, thấy không ổn thì mình đi thôi.
Cô không có lý do gì phải nhịn cả, chưa kể dù có nhịn, Trần Nghiên Phỉ sẽ không làm gì hay sao?
Không, cái kẻ đó sẽ càng tệ hại hơn.
Khương Ninh không những lấy bút ghi âm mà còn trói anh Thái và những người khác lại.
“Cô đã nói cho bọn tôi một con đường sống mà?” Hắc Cẩu gào khóc: “Xinh đẹp mà nói chuyện lật lọng!”
Hoắc Dực Thâm thấy gã ồn ào, bèn giơ tay đánh ngất rồi nhét vào cốp sau.
Bọn họ nhét một đám nhân chứng vào cốp sau, ba người một chó lái xe trở về căn cứ.
Khương Ninh thật sự rất tức giận, nhưng cũng không phải người gặp chuyện là bùng nổ.
Dọc theo đường đi, cô cũng bình tĩnh suy nghĩ.
Xe vào căn cứ sẽ bị kiểm tra, Khương Ninh dứt khoát dừng xe ở bên ngoài trụ sở.
Đám người kia lại bị chuốc thuốc mê, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.
Khương Ninh chạy thẳng vào trung tâm giao dịch, thong thả tiến vào bên trong.
Đúng lúc Trần Nghiên Phỉ cũng ở đây, lúc nhìn thấy Khương Ninh vẫn còn sống sờ sờ, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Khương Ninh vờ như không thấy, thờ ơ đi dạo.
Đi dạo được một hồi, cô thấy Hà Thanh, người luôn không thích Trần Nghiên Phỉ, vẫy tay nói: “Cô gì ơi, tôi muốn mua mô-đun cứu sinh, cô giới thiệu cho tôi với.”
Hà Thanh rất nhiệt tình, vội vàng đi đến giới thiệu.
Hai người đứng đưa lưng về phía Trần Nghiên Phỉ, hơn nữa còn cách khá xa.
Thừa dịp người ta không chú ý đến, Khương Ninh nhét gạch vào tay cô ấy.
Nửa cân gạch, trong thời tận thế là thứ hết sức quý giá.
Hà Thanh thấy cô làm vậy thì giật mình, nhưng cũng là người nhanh nhạy, cô ấy vội vàng giấu vào trong áo: “Cô có chuyện gì sao?”
Khương Ninh gật đầu: “Khoảng thời gian trước tôi và Trần Nghiên Phỉ từng xảy ra mâu thuẫn với nhau, cuối cùng mấy ngày này cứ có người kiếm chuyện với tôi, chắc chắn là cô ta giở trò ở sau lưng. Con người tôi cái gì cũng chịu, chỉ không chịu thiệt được, nhưng nghe nói thân phận của cô ta không đơn giản hả?”
Hà Thanh chỉ mong có người có thể dạy dỗ Trần Nghiên Phỉ phách lối này, nhưng cô ta thật sự rất biết cách đầu thai, có ba là thủ trưởng, có không phục thì cũng phải nhịn.
Nhưng thuở đời vẫn luôn thượng đội hạ đạp, vẻ mặt cô ấy có hơi phức tạp, suy nghĩ mãi mới nói: “Ba của cô ta là thủ trưởng trong quân đội, tôi nghĩ cô vẫn nên suy nghĩ cho kỹ, nhịn nhục khó chịu thật, nhưng vẫn tốt hơn là chết không có lý do đúng chứ?”
Loại chuyện này cũng không phải mới xảy ra một lần, Trần Nghiên Phỉ ỷ vào thân phận con gái thủ trưởng, luôn chèn ép người khác.
Ban đầu cũng có người không phục, nhưng bị xử lý vài lần thì cũng khôn ra, ai cũng không còn ai dám nói gì nữa.
Khương Ninh nhíu mày: “Thủ trưởng?”
“Thủ trưởng Cố.” Hà Thanh khẽ nói: “Thật ra ông ấy rất tốt, nhưng mà… Vợ của thủ trưởng là người rất phách lối, cho nên Trần Nghiên Phỉ mới không biết sợ như vậy.”