Khương Ninh cho cô bé chiếc điện thoại này từ lâu, Đậu Đậu nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì dùng để chơi game offline giết thời gian.
Lúc Khương Ninh ra tay đánh mẹ con Trần Nghiên Phỉ, mặc dù cô bé không đứng ra giúp, nhưng lại lén dùng điện thoại ghi âm lại.
Đây là gia đình gì chứ? Thiên tai suốt chín năm rồi còn có thể lấy ra điện thoại.
Đậu Đậu mở video mà mình quay được ra, chỉ đoạn mà hai mẹ con Trần Nghiên Phỉ cướp vũ khí của quân nhân: "Chú xem đi, dì này ngoài miệng thì nói ngăn cản cử chỉ lỗ mãng của con gái, nhưng động tác lại ngăn các chú thi hành pháp luật, muốn gây mâu thuẫn, mượn tay của các chú để khiến bọn cháu thành côn đồ rồi đánh chết."
Khương Ninh kinh ngạc, không ngờ Đậu Đậu gặp chuyện lại làm việc ổn thoả như vậy, đúng là quá giỏi luôn.
Đội trưởng Hạ xem đi xem lại video, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa nghiêm nghị.
Gã ta không phải tên mù, xem một lần đã nhìn ra được vấn đề, nhưng Tống Nhã Linh là vợ của thủ trưởng, không thể nào cứ lơ là qua loa.
Chuyện liên quan đến chuyện xấu trong nhà của thủ trưởng, gã ta phải tìm ra được manh mối để phản bác, nhưng mà sự thật lại khiến cho cả người gã ta rét run.
Nhưng chuyện khiến người ta rớt tròng mắt còn ở đằng sau, giọng nói của Trần Nghiên Phỉ được lấy ra từ video, sau khi phân tích âm tần kết quả lại trùng khớp với âm tần trong bút ghi âm.
Lãnh đạo của các bộ phận liên quan không dám qua loa, họp bàn lại suy nghĩ xem nên báo lên trên kiểu gì, nào ngờ điện thoại của thư ký Hà gọi đến: "Có kết quả chưa?"
Ba người một chó ở chờ ở phòng thẩm vấn, Đậu Đậu có hơi lo lắng: "Chị dâu, bọn họ sẽ xử phạt Trần Nghiên Phỉ ạ?"
Với Khương Ninh thì sao cũng được, không cần biết là kết quả nào, cô cũng sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con đó.
Đội trưởng Hạ đi ra: "Khẩu cung của mọi người đã được ghi chép lại, nhưng điều tra cần phải có thời gian. Nếu không có việc gì thì hai người có thể đi về nơi ở trước, nhưng không được rời khỏi căn cứ, cần phải phối hợp chúng tôi điều tra bất cứ lúc nào."
Khương Ninh không có ý kiến, đứng dậy về khu B.
Lúc này, lính hậu cần Tiểu Đường cũng đang lái xe đến bệnh viện, đưa hai mẹ con Trần Nghiên Phỉ về nhà.
Không những Trần Nghiên Phỉ bị gãy ba cái răng, trên mặt còn bị khâu mấy mũi.
Điều kiện y tế có hạn cho nên khả năng cao là mặt cô ta sẽ để lại sẹo.
Thật ra, điều quan trọng nhất trong thiên tai tận thế là sống sót, Trần Nghiên Phỉ ngoài đau lòng khổ sở ra thì lại sợ sự thật bị vạch trần hơn.
Thuê người ám sát thì sẽ bị xử bắn.
Vậy nên khi nhìn thấy Tiểu Đường, sắc mặt Trần Nghiên Phỉ trắng bệch.
Tống Nhã Linh cũng giống vậy, cả người như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh lẽo cứng ngắc.
Tiểu Đường không nói nhiều, chỉ nói là thủ trưởng bảo anh ấy đến đưa hai người về nhà.
Đến khu người nhà, Tiểu Đường nhắc nhở: "Phu nhân, thủ trưởng còn đang bận, chút nữa ngài ấy sẽ về."
Nói xong, anh ấy lại lái xe rời đi.
Về đến nhà, cảm xúc của Trần Nghiên Phỉ sụp đổ: "Mẹ, chú ấy. . ."
Tống Nhã Linh làm động tác đừng lên tiếng, càng khiến cho cô ta sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Có ý gì, lẽ nào trong nhà có lắp camera?
Tống Nhã Linh không nói chuyện mà kiểm tra từng góc trong nhà.
Tuy không phát hiện thiết bị giám sát, nhưng hành động của đội trưởng Hạ hay là Tiểu Đường thì đều khiến bà ta cảm thấy rùng mình.
Bà ta sai rồi.
Sai ngay từ khi bắt đầu.
Bà ta đã coi thường EQ của Cố Đình Lâm, trong tiềm thức bà ta vẫn coi ông ấy là ông ấy của ba mươi năm trước, sẽ tin tưởng và bao dung bà ta vô điều kiện.
Ông ấy của bây giờ vừa hờ hững lại vừa xa cách, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người ta không thể nào nhìn hay sờ thấy được.
Tống Nhã Linh không đoán được chờ Cố Đình Lâm về sẽ xảy ra chuyện gì?
Ba mươi năm qua, bà ta chưa từng hiểu được ông ấy, bây giờ lại càng đến nói chuyện cũng không dám nói. Dù sao nếu như bên phía quân sự thật sự gắn máy giám sát thì sẽ không để cho người khác phát giác ra được.
Nghĩ đến chuyện mà khoảng thời gian trước hai mẹ con nói với nhau, không khỏi khiến bà ta rợn tóc gáy.
Trong lúc nhất thời, Tống Nhã Linh giống như già đi mười mấy tuổi, ủ rũ ngồi trên ghế sofa, làm gì còn dáng vẻ đúng mực và nhã nhặn ngày thường.
Hai mẹ trơ mắt nhìn nhau, tâm trạng thấp thỏm sợ việc bị bại lộ, loại cảm giác lo lắng không thể nắm giữ vận mệnh của mình, giống như cá nằm trên thớt mặc người cắt thịt.
Nói là lăng trì cũng không có gì là quá đáng.
Dù sao, nếu như Cố Đình Lâm muốn bảo vệ bà ta thì chuyện lớn sẽ hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không, mà không phải làm rùm beng mọi việc lên như bây giờ.
Rốt cuộc trong lòng ông ấy đang coi bà ta là gì?
Trần Nghiên Phỉ cũng lo lắng bất an như vậy, bây giờ cô ta thật sự sợ rồi.
Mỗi một phút mỗi một giây đều cứ như đang giày vò cô ta, đợi từ trưa đến đêm khuya, ngay vào lúc tinh thần sắp sụp đổ thì cửa phòng mở ra. . .