Cố Đình Lâm mới vừa làm kiểm tra xong trở về, nhưng bên ngoài phòng bệnh đã có một hàng dài người đợi báo cáo công việc.
Khương Ninh đếm sơ, có chừng mười mấy người, trên huy hiệu đều có mấy gạch.
Thấy cô xuất hiện, thư ký Hà vội đến chào hỏi.
“Mệt đến mức bị xuất huyết dạ dày, mà còn làm nhiều như vậy à?” Khương Ninh cười nói: “Các người muốn để ông ấy hết bệnh, hay là muốn mạng của ông ấy?”
Thư ký Hà đã khuyên rồi, nhưng đâu còn cách nào khác đâu chứ? Có rất nhiều chuyện liên quan đến sống chết, nhất định phải có thủ trưởng quyết định.
Nhưng sức khoẻ của thủ trưởng thật sự không tốt, anh ta vội vàng đem hết tất cả những việc cần xử lý đến, còn những việc không gấp đều đã bị đẩy xuống.
Nửa giờ sau, Khương Ninh đi vào phòng bệnh.
Bệnh đến như núi lở, Cố Đình Lâm vì làm việc lao lực nên mới phát bệnh, sắc mặt của ông vô cùng tái nhợt, lại phải liên tục xử lý những việc khẩn cấp, vừa lúc thuốc phát huy tác dụng, ông ấy mệt mỏi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, không ngờ lại ngủ mất.
Thư ký Hà muốn cho lãnh đạo một bất ngờ, nên cũng không nói cho ông nghe là Khương Ninh đến.
Cho nên lúc Khương Ninh đi vào, thấy một ông lão bị bệnh yếu ớt mệt mỏi nằm trên giường.
Bước chân của cô rất nhẹ, cũng không làm ảnh hưởng đến Cố Đình Lâm.
Khương Ninh đứng ở cách giường bệnh không xa, ánh mắt vô tình nhìn về phía bàn.
Ngăn kéo vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, lộ ra một nửa hồ sơ bệnh án và danh sách thuốc.
Hay thật, thuốc đầy cả ngăn kéo thế kia, thật sự có thể uống thay cơm luôn.
Cô cầm hồ sơ bệnh án và đơn xét nghiệm theo bản năng, đây không phải bệnh nan y, nhưng các số liệu đều rất kém, áp lực tinh thần kéo dài, cho dù cơ thể có làm bằng sắt thép thì cũng có thể bị phá hủy.
Nói thẳng ra, nếu ông còn liều mạng nữa thì lúc nào cũng có thể bị đột tử.
Khương Ninh lật xem danh sách thuốc, cô bỗng nhíu chặt chân mày.
Trong căn cứ có công xưởng sản xuất thuốc, nhưng vì nguyên liệu bị thiếu hụt, chỉ có thể sản xuất những loại thuốc đơn giản nhất, hiệu quả giảm bớt rất nhiều.
Rõ ràng là xuất huyết dạ dày, nhưng ngay cả thuốc tây trị loét và cầm máu cũng không có, toàn dùng thuốc trung y, thậm chí còn thiếu mấy vị thảo dược quan trọng.
Dựa vào thân phận của Cố Đình Lâm, tất nhiên bệnh viện sẽ chữa trị thật tốt, dùng những dược liệu tốt nhất.
Nhưng vẫn không đủ, hiệu quả chữa trị vẫn cực kỳ kém, có vài chứng bệnh chỉ có thể dựa vào sức đề kháng của cơ thể để chống chọi.
Nhưng cơ thể của ông ấy lại rất yếu, số lượng tế bào bạch cầu thấp đến thảm thương, hoàn toàn không thể dựa vào bản thân để khỏi bệnh được.
“Khương Ninh?”
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Cố Đình Lâm đã tỉnh lại.
Tinh thần của ông vốn rất tệ, nhưng trong thoáng chốc ông còn tưởng mình đang nằm mơ: “Sao con đến đây?”
Khương Ninh không che giấu: “Thư Tuyết Tình gọi tôi đến.”
Thư Tuyết Tình? Cố Đình Lâm nhíu mày, nhưng cũng không giải thích nhiều: “Không có gì đáng ngại đâu, bệnh viện chỉ đang chuyện bé xé ra to thôi, bảo ba phải ở bệnh viện quan sát vài ngày, con sống thế nào?”
Khương Ninh còn sống thế nào nữa, người khác ăn vỏ cây gặm rễ cỏ, cô thì uống rượu tây ăn lẩu ăn kem, nếu như không xảy ra va chạm mảng kiến tạo, cuộc sống còn vui vẻ hơn nữa.
Cô không trả lời.
Nói thật, đối mặt với một người ba quá tài giỏi thế này, Khương Ninh không có ý định chạm đến lắm.
Cô thật sự kính nể sự vĩ đại của ông, nhưng hoàn toàn khác với chuyện tình thân máu mủ.
Nếu không phải vì không gian, khiến cô cảm thấy mình mắc nợ Cố Đình Lâm, hôm nay cô cũng sẽ không đến đây.
Cho nên dù đã gặp mặt, nhưng vì không có tình cảm, cô cũng không thể nói mấy lời ấm áp được: “Rời khỏi ông, trái đất sẽ ngừng quay, hay mặt trời sẽ phát nổ?”