Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 822

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 822 -

Cao nguyên, ở độ cao này có rất ít thảm thực vật, nó là khu giữ nước hoang mạc hóa, cỏ nhờ đó mới có thể mọc lên.

Đây là cỏ xanh mọc quanh năm, nhưng thực vật sinh trưởng ở cao nguyên chỉ có thể phát triển ở cuối mùa xuân, bởi vì tuyết ở cao nguyên sẽ tan vì nhiệt độ cao, có thể cung cấp nước.

Nhưng bây giờ là mùa khô, bọn chúng lại nảy mầm.

Khoảng thời gian này không có mưa, nhưng đất đai lại ướt đến mức có thể mọc cỏ.

Chắc hẳn là đất bị nứt ra, có hơi nước bốc lên.

Hoắc Dực Thâm cầm xẻng đào đất, đào xuống chừng ba mươi centimet, đất đai rõ ràng khá ướt.

Mấy ngày sau, Khương Ninh ngửi được mùi tanh.

Dường như không khí cũng không khô lắm, thậm chí hơi lạnh.

Là mùi của nước biển.

Lúc trước bọn họ đã sống ở bờ biển thành phố Quảng Đông một khoảng thời gian, chỉ cần mở cửa sổ là có thể ngửi thấy mùi này.

Hôm nay mùi còn đậm hơn.

Thung lũng lớn như vậy mà có thể ngửi được mùi biển, có nghĩa là nơi này cũng sắp chìm rồi.

Khương Ninh ngồi xổm xuống quan sát RV, lại phát hiện ra một chuyện mới.

Chiếc RV nặng đến mấy tấn, đã ép mặt đất hơi lõm xuống.

Đây là những dấu hiệu, không được phép lơ là.

Khương Ninh lập tức cất RV vào trong không gian, lấy mô-đun cứu sinh ra.

Đồng thời còn lấy thêm bốn cái áo phao, mỗi người đều phải mặc, hơn nữa còn mặc suốt không được cởi ra.

Cơ thể chó đặc biệt, Khương Ninh chỉ có thể đo rồi tự làm, cầm đồ nghề của mình ra may sửa từ từ.

Không biết khi nào thì sẽ hoàn toàn chìm xuống, ba người một chó cùng nhau dựng một lều vải, ban ngày thì thay phiên tuần tra, buổi tối thì vào mô-đun cứu sinh nghỉ ngơi.

Hai ngày trôi qua, từ sáng sớm chó đã bắt đầu kích động, đưa cho nó cái đùi mà nó thích nhất cũng không cần, thậm chí còn dùng miệng ủi vào đất, mũi không ngừng run lên.

Nó còn hung dữ với Khương Ninh: “Gâu!”

“Biết rồi!” Khương Ninh nhét đùi vào miệng nó: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện ăn cơm, chờ mày ăn xong, chúng ta sẽ dọn dẹp ngay.”

Nhân lúc chó ăn như hổ đói, cô đi ra khỏi lều vải quan sát xung quanh.

Độ ẩm trong không khí rất cao, mùi tanh càng ngày càng nồng nặc.

Khương Ninh có dự cảm không tốt, chờ khi chó đã ăn no, cô và Hoắc Dực Thâm cũng dọn lều vải.

Trước khi động đất hay những thiên tai khác, động vật thường nhạy cảm hơn con người rất nhiều, Cola kích động không thể nào trấn an như vậy, vẫn phải chú ý đến.

Quả nhiên, khi vào mô-đun cứu sinh, vừa nằm vào lồng ngực của huấn luyện viên, chó mới hơi an tĩnh trở lại.

Đến buổi trưa, bọn họ vừa ăn cơm vừa xem phim.

Cô làm cơm niêu lạp xưởng, hương vị ngọt ngào, còn có cả cải xanh nữa.

Khương Ninh trộn cơm lên vừa định cho vào miệng, không ngờ đột nhiên run lên một cái, nồi niêu đều rơi trên mặt đất.

Ặc, không phải tay cô run, mà là mô-đun cứu sinh đang run.

Khương Ninh phản ứng rất nhanh, chẳng những cất hết đồ vào trong không gian, mà còn kéo lấy tay hai anh em Hoắc Dực Thâm.

Vừa định đến ôm chó, đột nhiên một trận lắc lư kịch liệt xảy ra, mô-đun cứu sinh bắt đầu lăn..

Lăn trái, lăn phải, thỉnh thoảng còn quẹo cua.

Dù có trang bị trọng lực, nhưng bị lộn vài cái như vậy cũng hơi hoảng, cảm giác như muốn nôn ra đồ vừa ăn ban nãy.

Lăn chừng hai phút đồng hồ, bỗng nhiên bọn họ bị bay lên không rồi rơi xuống…

Trong phút chốc xuất hiện vô số vết rách, giống như ma quỷ đang quơ đao trong tay, chém cao nguyên cao mấy trăm kilomet thành vô số khối vụn, nứt ra như vỏ rùa đen.

Rạn nứt, kẽ hở mạnh mẽ lan ra, ầm ầm sụp đổ…

Mô-đun cứu sinh rơi xuống rất nhanh, sau đó lại đụng phải gì đó, rồi tiếp tục rơi xuống.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng lăn xuống vực sâu…

Bình Luận (0)
Comment