Khương Ninh mơ mơ màng màng, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Hoắc Dực Thâm kéo rèm, chỉ thấy bên ngoài tối thui không thấy gì, nhìn lên trên thì có thể nhìn thấy ánh sao mơ hồ.
Sao thật đẹp, nhưng thế giới này lại rất tệ hại.
Hoắc Dực Thâm đắp chăn thật kín cho Khương Ninh, bản thân cũng nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Bọn họ ngủ mơ mơ màng màng, đến khi mở mắt trời đã hơi sáng.
Chó nằm trên cửa sổ, tò mò nhìn về phía xa xa: “Gâu!”
Hôm nay mặt biển khá yên tĩnh, cảm giác dập dìu đã ít đi, Khương Ninh cởi dây an toàn ra tiến đến.
Là cảnh mặt trời mọc trên biển.
Trên mặt biển có một tầng sương mù nhàn nhạt, giống như một chiếc khăn che mặt thần bí, ánh mặt trời màu đỏ lóng lánh ánh vàng, chậm rãi dâng lên, ánh sáng xé tan sương mù nhuộm đỏ cả một vùng biển và bầu trời.
Thật đẹp, nhưng cũng thật tàn khốc.
Khương Ninh lấy điện thoại di động ra, chụp cảnh chó nhìn ra mặt trời.
Ngủ một giấc, tinh thần Đậu Đậu đã tốt hơn rất nhiều, cô bé yên tĩnh ngồi ăn bánh bao và cháo trắng.
Khương Ninh nhỏ giọng nói: “Sóng biển vẫn khá lớn, chắc hẳn lái du thuyền cũng không dễ, hay mình lái tàu ngầm thì sao?”
Hoắc Dực Thâm không đồng ý: “Tàu ngầm thích hợp để lái trong biển sâu, bây giờ lục địa vừa chìm không biết là sâu hay cạn, có lẽ sẽ dễ mắc cạn, hoặc sẽ khiến bộ phận nào đó bị hư hại.
Không còn cách nào, chỉ có thể vừa xem phim vừa cắn hạt dưa tiếp thôi.
Khương Ninh cố tình chọn một bộ phim hài, xem phim chờ thời gian trôi.
Lúc Đậu Đậu đứng dậy giãn gân cốt, vô tình nhìn ra ngoài tấm kính thủy tinh, ánh mắt đột nhiên phát sáng: “Núi, có núi!”
Trời sinh loài người không giỏi sống trên biển, lúc nghe có núi đã vô cùng kích động.
Khương Ninh tiến đến, đúng là có núi ở phía xa.
Một ngọn núi sừng sững giữa đại dương bao la.
Mặt trời chiếu qua đỉnh núi, dường như còn tản ra ánh sáng.
Khương Ninh như cảm nhận được lời kêu gọi của thần thánh, cô cầm ống nhòm quan sát, cảm thấy ngọn núi này vô cùng khổng lồ, nhưng cũng hơi quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.
A, đây không phải là nóc nhà của thế giới sao!
Trời ạ, cô trôi đến tận đây cơ à.
Nếu tiếp tục trôi xuống, chắc sẽ trôi khỏi biên giới mất.
Nhìn thì gần, nhưng vẫn còn cách khá xa.
Trôi chưa đến hai tiếng, bọn họ càng trôi càng nhanh, cảm giác như có thứ gì đó khủng khiếp sắp xuất hiện
Quả nhiên, một cơn sóng lại ập đến, lại bắt đầu điên cuồng.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía ngọn núi kia, không ngờ chỉ trong chốc lát, nó đã bắt đầu sụp đổ.
Khương Ninh mở to mắt, nhìn nó vỡ nát.
Lay động vô cùng kịch liệt, những dòng sông băng trên đỉnh núi nổ tung, xuất hiện cả tỉ mảnh núi màu nâu đen.
Sông băng không ngừng rơi xuống, lại chia ra thành vô số khối vụn, lại tiếp tục va chạm vào nhau.
Sông băng biến thành khối băng, khối băng biến thành tảng băng, tảng băng lại trở thành bông tuyết…
Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy ngọn núi tuyết ở phía xa bị lở, giống như sữa bò chảy xuống từ tháp sô cô la vậy, từng tầng từng tầng rất rõ ràng.
Sông băng rơi xuống biển, nóc nhà thế giới bị bàn tay lạnh lẽo của ma quỷ vung lưỡi hái chém thành vô số khối vụn.
Đầu tiên là chấn động kịch liệt, sau đó là nổ tung, đá hàng tỉ năm cuồn cuộn rơi, oanh liệt hy sinh, ầm ầm đập vào biển khơi gầm thét…
Sóng biển lại dâng lên.
Sóng biển dâng lên cao, giống như thiêu thân lao đến.
Oanh liệt, nhưng cũng vô dụng.
Thứ tượng trưng cho sống lưng của địa cầu, giờ đây lại bị đổ sập, lặng lẽ chìm dưới đại dương mênh mông.
Cho dù có tìm thế nào, cũng không còn tung tích.
Tâm trạng mất mác, vô tình dập tắt tâm trạng vui sướng vì mới thấy nó.
Khương Ninh thấy tất cả, lòng đau như búa bổ.