Gió biển nổi lên, nghĩ đến việc phải chui vào mô-đun cứu sinh chật hẹp, hai người đều cảm thấy lo lắng. Họ quyết định vận động và duỗi người trên boong tàu để tận dụng tối đa thời gian còn có thể tự do hoạt động.
"Dơi kìa." Đậu Đậu kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy một sinh vật khổng lồ bất ngờ lao ra từ biển.
Hoắc Dực Thâm nhìn ra xa, chỉ thấy ở đằng xa có một sinh vật biển bụng trắng lưng đen bay sát mặt biển, bèn giải thích cho em gái: "Đó là cá đuối. Con lớn nhất có thể nặng tới vài tấn. Nó là hóa thạch sống của đại dương, xuất hiện từ hơn một trăm triệu năm trước..."
Đậu Đậu vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Khương Ninh sử dụng ống nhòm để quan sát mặt biển và phát hiện ra một đội tàu buồm cách đó 3 hải lý.
Gọi là tàu buồm, nhưng thực chất đây là những chiếc bè được làm thủ công bằng tay, sử dụng hàng chục khúc gỗ lớn buộc lại với nhau. Bè không chỉ có cột gỗ mà còn có buồm vải để đón gió.
Trên bè có dựng nhà và bày biện đủ loại vật dụng sinh hoạt.
Do khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ, không biết họ là người da màu hay thổ dân, chỉ thấy da họ sẫm màu đến mức khó tin.
Một nhóm ước chừng có mấy chục người, có thể họ đã sống trên biển từ lâu, da mặt và tay chân bị cháy nắng tróc da.
Khương Ninh quan sát kỹ lưỡng và không phát hiện thấy trẻ em hoặc phụ nữ, tất cả đều là đàn ông trẻ tuổi và khỏe mạnh, trên người đeo vũ khí.
Họ mang theo dao, súng, rìu, giáo, mác,... đủ loại, nhìn vào là biết không phải là người dễ chọc.
Đừng thử thách bản chất con người trong ngày tận thế, nếu không sẽ chết rất thảm hại.
Khương Ninh đưa ống nhòm qua: "Có thể họ sẽ đâm vào chúng ta."
Hoắc Dực Thâm quan sát xong: "Chúng ta có nên tránh đi không?"
Lục địa đã chìm xuống, cũng không còn biên giới, cả thế giới giờ đây như một gia đình.
Khương Ninh không thích giết chóc: "Ừ, tránh đi."
Vì thế, dưới sự chỉ đạo của thầy Hoắc, học sinh mới vào nghề Khương Ninh điều khiển du thuyền đánh lái 90 độ, di chuyển ra xa 10 hải lý để tránh mối nguy hiểm đó. Họ chỉ dừng lại khi xác định phạm vi quan sát của ống nhòm an toàn.
Đến tối, gió thổi mạnh, sóng biển cuộn trào, du thuyền chao đảo như chiếc nôi, khiến bốn đứa trẻ trong khoang ngủ cũng bị lay động.
Mức độ lắc lư không đến mức khiến chúng buồn nôn, nhưng đủ để khiến chúng khó ngủ.
Lỡ nửa đêm đột nhiên có con sóng lớn ập tới thì sao?
Khương Ninh quyết định đổi du thuyền thành tàu du lịch để đảm bảo an toàn.
Với trọng tải lớn hơn, tàu du lịch di chuyển ổn định hơn, không còn bị lắc lư nữa.
Đậu Đậu chỉ ngủ một giấc, vậy mà phát hiện mình đang ở trên tàu du lịch.
Lớn quá, thậm chí còn to hơn cả những gì cô bé từng thấy trên TV.
Bé gái hoảng sợ nhưng không dám hỏi gì, ngay cả khi biết rằng điều này có thể nguy hiểm.
Ngược lại, chú chó con lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Con sen đã dắt nó lên boong tàu để vui đùa.
Trên boong tàu còn có bể bơi. Sao không bơi hai vòng để tiêu hóa thức ăn?
Tuy nhiên, Khương Ninh không đồng ý. Bể bơi lớn như vậy cần bao nhiêu nước ngọt mới đổ đầy được?
Trên boong tàu bày rất nhiều chậu trồng cây, có thể cho hai đứa giết thời gian.
Bao nhiêu năm qua, Đậu Đậu không chỉ là đầu bếp nhỏ, mà cũng rất giỏi trồng trọt.
Cô bé hăng say dẫn chó con lật đất, gieo hạt, tưới nước, bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.
Con người quả nhiên không thể chịu đựng sự nhàn rỗi quá lâu. Có việc làm tinh thần sẽ phấn chấn hơn nhiều.
Ngay cả chú chó cũng vậy, nó bắt đầu chạy nhảy khắp boong tàu du lịch và đòi huấn luyện viên lắp dây đu cho nó.
Chú chó nhảy cao ba mét, cắn dây đu treo lơ lửng giữa không trung, lắc lư bay bổng trong gió biển.
Ngoài trồng trọt, Đậu Đậu còn muốn nuôi gia cầm, nhưng anh trai không đồng ý: "Đại dương quá nguy hiểm, lỡ nở ra bị cá ăn mất thì sao??"
Thực ra không phải sợ cá ăn, mà là Khương Ninh không đồng ý.