Ban đầu Khương Ninh còn cảm thấy ngạc nhiên, sau đó mới bình tĩnh lại.
Lam Lam là cá voi mẹ, hơn nữa còn đang trong thời gian cho con bú.
Còn cá voi con đâu?
Khương Ninh chưa từng nhìn thấy bọn nó.
Thường thì có cá voi mẹ bảo vệ, cá voi con sẽ không bị động vật khác ăn thịt.
Nhưng cô lại không thấy cá voi con đâu.
Nhìn cây xiên trên lưng nó, Khương Ninh đoán rằng có lẽ bọn nó đã bị giết.
Sau khi chạm vào hơn mười phút, cơ thể Lam Lam càng ngày càng gần.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm bơi về phía vết thương trên lưng nó, hai người hợp lực cùng nắm lấy cây xiên to lớn.
Lam Lam cảm nhận được sự đau đớn khi họ vừa chạm vào, cơ thể nó bắt đầu giãy giụa.
Cơ thể nó lớn như vậy, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể gây ra vô số đợt sóng, khiến chiếc thuyền tấn công suýt bị lật.
Nhưng dường như Lam Lam cảm nhận được hai người đang giúp nó, cho nên nó không còn giãy mạnh nữa.
Làm đi làm lại vài lần chắc chắn nó sẽ không chịu nổi.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nhìn nhau đợi thời cơ, hai người họ nắm lấy cây xiên lần nữa và rút mạnh ra.
Khi máu bắn tung tóe, Lam Lam phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tiếng kêu dài của cá voi xanh cực kỳ lớn.
Dù Khương Ninh đã chuẩn bị trước, dùng nút nhét tai nhét chặt vào lỗ tai, nhưng cảm giác ong ong vẫn ở bên tai, thậm chí cô còn thấy đau.
Cây xiên to và nặng khiến Hoắc Dực Thâm phải cố gắng ôm lấy để không rơi xuống biển.
Sóng biển ập tới, hai người ngã lộn nhào lên thuyền tấn công.
Sau cơn đau trầm trọng, Lam Lam lặn xuống biển, sau đó nó lại nổi lên, cột nước phun thẳng lên trời.
Cột nước cao khoảng hơn 10 mét.
Mặt trời chiếu lên cột nước không ngờ lại phản chiếu ra cầu vồng trông giống như pháo hoa nở rộ.
Khương Ninh ngạc nhiên vô cùng: “Nó đang cảm ơn chúng ta sao?”
Hoặc Dực Thâm cảm thấy khó tin: “Chắc thế.”
Sau khi phun tia nước, Lam Lam lặn xuống nước để bày tỏ lòng biết ơn, không ngờ sóng dâng cao đã đẩy thuyền tấn công ra xa hơn.
Cơ thể của nó nhô lên và lặn xuống nhiều lần, rồi từ từ chìm xuống biển.
Thuyền tấn công đã ổn định, hai người họ quay trở lại tàu ngầm với cây xiên.
Trước khi xuống thuyền, Hoắc Dực Thâm nhìn xung quanh vùng biển bằng ống nhòm, vẻ mặt anh lại trở nên nghiêm nghị.
Cảm giác bị nhòm ngó quen thuộc lại tới.
Lần này Khương Ninh cũng phát hiện ra.
Trong phạm vi quan sát của ống nhòm, không thấy có thuyền bè hay tàu ngầm, nhưng quả thật có thứ gì đó đang rình rập trong bóng tối.
Dự cảm không lành, hai người họ không ở lại lâu, bèn mang theo cây xiên quay về tàu ngầm rồi lặn xuống độ sâu thích hợp.
Họ bảo vệ tàu ngầm, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh nhìn cây xiên.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào cây xiên, trên đó có khắc chữ.
Cụ thể là chữ gì thì không nhìn rõ, nhưng nhìn hình dạng có vẻ đó là một chữ gốc là tiếng Nhật “Hàng giả sẽ đổi trả”.
Bảo sao kẻ săn cá voi lại dày dặn kinh nghiệm như thế, hóa ra đó là quỷ Nhật sát thủ cá voi máu lạnh.
Một vài tội ác xuất phát từ trong xương tủy, ngay cả khi uống nước thải hạt nhân vào thời thiên tai tận thế vẫn không quên bản năng tàn sát cá voi.
Vẫn là vấn đề đó, vì sao quỷ Nhật lại tàn sát số lượng cá voi lớn như thế, rốt cuộc chúng có bao nhiêu cái miệng vậy?
Lúc nãy cô vuốt ve Lam Lam, Khương Ninh phát hiện ra trên người nó có mấy vết thương liên tiếp, hình như là do trải qua một trận giằng co.
Vụ cướp thuyền đánh cá Sawadika, chúng đã dùng tàu ngầm làm vũ khí tàn sát cá voi, cùng với việc thỉnh thoảng có cảm giác bị nhòm ngó.
Khương Ninh linh cảm có điều không lành, chắc chắn số lượng quỷ Nhật không ít.
Dù đã lái hơn trăm hải lý, nhưng bọn họ vẫn đuổi theo, có vẻ như 2688 đã bị chú ý.
Thật ra nếu đánh nhau trên tàu ngầm, ai nói thắng được ai thì chưa chắc.
Nếu chỉ vì ăn sống ba người một chó thì dù bọn họ đánh thắng, chắc chắn tàu ngầm sẽ bị tổn thất và kế hoạch săn bắn sẽ không được thực hiện.
Quỷ Nhật biến thái cũng không phải là chuyện lạ, nhưng chúng sẽ không mua bán lỗ vốn.
Chắc chắn phải có gì đó, lý do buộc chúng phải ra tay.
Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: “Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra không gian của em rồi.”
Khương Ninh kinh ngạc, nhưng cô cũng thấy hợp lý.