Hai người ở bên ngoài đã được một lúc, ngay cả chó con cũng bò ra gặm bắp cải trồng trong vườn đất đen, còn Đậu Đậu thì vẫn ở trong không ra.
Khương Ninh quay lại tàu ngầm, điều chỉnh lại các thiết bị trong phòng điều khiển.
Hoắc Dực Thâm ngồi trên tàu ngầm: "Đậu Đậu, em lên đây."
Đậu Đậu đang nghỉ ngơi trong phòng, lúc này cô bé mới bò ra khỏi cửa khoang.
Đối mặt với vườn đất đen thơm ngát mùi trái cây, ruộng thuốc phát triển tươi tốt, cùng với những chiếc xe tải lớn xếp thành hàng, tàu du lịch và du thuyền quen thuộc, Đậu Đậu vô cùng ngạc nhiên.
Tuy cô bé vẫn ngạc nhiên, nhưng lại không phải kiểu sửng sốt.
Hai anh em ngồi trên tàu ngầm, Hoắc Dực Thâm đưa cho cô bé một cốc nước ép: "Đậu Đậu, em có còn nhớ nhờ những đồ ăn, dược liệu và công cụ chạy trốn này, mà chúng ta đã thoát khỏi cái chết bao nhiêu lần không?"
Đậu Đậu uống nước ép: "Nhiều lần lắm."
"Anh xin lỗi, anh đã lừa em."
Hoắc Dực Thâm thành thật nói: "Đây là không gian, là cơ duyên của A Ninh trong tận thế, không phải do bố mẹ bù đắp cho chúng ta."
Đậu Đậu hiểu, nhưng cô bé cũng không hiểu lắm: "Không gian là gì?"
Nói thật, Hoắc Dực Thâm cũng không thể giải thích một cách rõ ràng: "Giống như cái túi của các vị thần tiên vậy, có thể cất đồ vào rồi lấy ra, là nơi dùng để cất đồ..."
Anh mất khá nhiều thời gian để giải thích rõ ràng về không gian của Khương Ninh cho em gái.
"Không gian có từ trước thiên tai, là phúc đức tổ tiên của A Ninh tích lại mới kích hoạt được, có lẽ đến một ngày nào đó khi mà tận thế kết thúc thì nó cũng sẽ biến mất."
Đậu Đậu suy nghĩ: "Có phải anh cũng tích được phúc đức nên mới gặp được chị dâu không?"
Hoắc Dực Thâm mỉm cười: "Ừ, có lẽ đó là phúc phần mà anh nhận được nhờ kiếp trước anh tích đức."
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai em gái: "Đậu Đậu, không gian là của A Ninh, vậy nên mọi chuyện đều do cô ấy quyết định. Cô ấy yêu thương chúng ta nên mới chia sẻ với chúng ta, dù chúng ta có thân thiết đến đâu cũng không thể coi đó là điều hiển nhiên."
Đậu Đậu gật đầu: "Vâng."
Hoắc Dực Thâm vừa nói vừa dạy: "Không gian chỉ là không gian mà thôi, bình thường dùng để cất đồ, nhưng đến lúc quan trọng thì dùng để bảo vệ mạng sống. Nó xuất hiện rất bất ngờ, cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào, không thể vì có không gian che chở mà chúng ta lại sinh ra sự lười biếng và tham lam không nên có. Thứ có thể khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ, mãi mãi chỉ có bản thân chúng ta, chứ không phải là sống nhờ vào vật bên ngoài."
Đậu Đậu nhìn những thứ trước mắt, ánh mắt lộ ra sự kiên định nhưng lại rất trong trẻo: "Em biết mà anh."
Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé: "Em có thích A Ninh không?"
"Thích ạ." Đậu Đậu trả lời ngay lập tức mà không có một chút do dự: "Chị ấy giống như mẹ."
Hoắc Dực Thâm bật cười: "Cô ấy chính là chị dâu của em, nếu không có cô ấy thì có lẽ em đã không còn ở trên đời này nữa rồi, cả đời này em phải tôn trọng và yêu thương cô ấy, có được không?"
Đậu Đậu rất vui vẻ: "Vâng."
Khương Ninh đã kiểm tra xong hiệu suất của tàu ngầm, khôi phục lại chương trình báo động, các phương diện khác cũng không có vấn đề gì lớn.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, dù có nhắm mắt thì cô cũng đoán ra được là Đậu Đậu.
Ai mà có ngờ, cô bé đột nhiên ôm chầm lấy Khương Ninh từ phía sau, gọi: "Chị dâu."
Sắc mặt của cô gái nhỏ rất vui, cười tươi hệt như một đóa hoa.
Tâm trạng Khương Ninh dần trở nên tươi sáng: "Trên bàn có đồ ăn ngon, đừng để nguội."
"Cảm ơn chị dâu." Đột nhiên, Đậu Đậu nhón chân, hôn lên má Khương Ninh một cái, rồi chạy đi ăn đồ ngon.
Hoắc Dực Thâm đi theo sau cô bé: "..."
Khương Ninh bị cô gái nhỏ hôn trộm: "..."
Hai người nhìn nhau, đều có chút dở khóc dở cười.
Thấy Đậu Đậu chia đồ ăn cho chó con, tâm trạng tốt đến nỗi không nhịn được mà ngân nga hát.
Khương Ninh khẽ hỏi: "Anh đã nói với em ấy rồi sao?"
"Ừ, thực ra em ấy biết hết." Tâm trạng Hoắc Dực Thâm cũng rất tốt: "Sự thẳng thắn của chúng ta khiến em ấy vui đến quên mất cả hình tượng của mình, không phải là nãy còn dám nhảy lên để hôn em sao."
Khương Ninh liếc mắt đưa tình: "Anh ghen à?"
Hoắc Dực Thâm sờ mũi: "Anh ghen cái gì? Em và Đậu Đậu thân thiết thì anh mới là người vui nhất."
Khương Ninh nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý: "Chậc chậc."
Bị vợ trêu chọc, Hoắc Dực Thâm dùng cơ thể che đi ánh mắt của hai đứa nhỏ rồi hôn lên mặt cô: "A Ninh, cảm ơn em."
"Cảm ơn cái gì?"