Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 887 - Chương 888

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 888 -

Mọi người có mục tiêu mới, những người sống sót trên tàu thủy cũng dần dần sôi nổi hơn: "Đồng hương, chúng tôi trồng một ít rau xanh ở trên thuyền, mọi người có muốn ăn không?"

"Rau gì thế?"

"Cải thìa, cải ngọt, cải thảo."

Khương Ninh thật sự không hề khách khí, cô lấy flycam ra.

Mặt biển gió êm sóng lặng, Hoắc Dực Thâm chỉnh flycam về chế độ Attitude Mode rồi bay đến phía trên tàu thủy để chụp ảnh.

Ái chà, thật sự có trồng rau.

Bọn họ sử dụng các bình cũ hoặc chai cũ để trồng, với lại rau lớn lên cũng khá tốt.

Thuyền trưởng Chu thấy mình hơi đa nghi nên ngượng ngùng: "Này, sao mấy người không nói sớm chứ."

Chắc chắn rồi, gien trồng trọt ăn vào trong xương tủy thì chỉ thể có thể là người một nhà.

Vì thấy, anh ta thoải mái nói tọa độ của Ngôi Nhà Mới.

Thời tiết tốt, thuyền trưởng Chu dựa vào kinh nghiệm hải quân phong phú của mình kịp thời né tránh sóng gió trên biển vài lần.

Mọi người đi hơn hai mươi ngày, hiện tại chỉ còn cách tọa độ của Ngôi Nhà Mới hơn hai trăm hải lý.

Nền đất dưới đáy biển liên tục dâng cao, dòng chảy không phức tạp như những vùng biển khác.

Sóng âm phản xạ kiểm tra được đáy biển chỉ cách bọn họ hơn ba trăm mét, không phải là chín cây số như tháng trước.

Mọi người lại nổi lên để thở và nghỉ ngơi, một chiếc máy bay tiêm kích lướt qua đỉnh đầu của bọn họ.

Những người sống sót trên tàu thủy đều xúc động đến mức nhảy cẫng lên: "Máy bay chiến đấu kìa, máy bay chiến đấu của nước mình!"

Trời ơi, thật sự có Ngôi Nhà Mới, bọn họ lại có nhà!

Máy bay tiêm kích xoay hai vòng trên không rồi tiếp tục bay đi.

0945 cũng rất phấn khởi nên nổi lên mặt nước để chúc mừng.

Trái lại, 2688 bình tĩnh hơn nhiều, nó vẫn tiếp tục yên lặng và tiến về phía trước.

Càng đến gần tọa độ thì tỷ lệ gặp được người sống sót càng cao.

2688 gặp được một anh bạn to lớn, tàu ngầm tấn công hạt nhân lớp Ming type 035, trước thời kỳ thiên tai nó chính là vũ khí đặc biệt của quốc gia.

Hoắc Dực Thâm hiểu sơ sơ về quân sự, anh thấy rõ đánh số của tàu ngầm thì giải thích cho cô: "Con tàu này ban đầu thuộc quản lý của hạm đội Biển Bắc, hiện giờ cũng không biết nó thuộc về căn cứ quân sự nào nữa."

Tàu ngầm di chuyển lên trên rồi từ từ đi tới.

Từ xa, mọi người đã nhìn thấy tòa tháp cao đứng vững trên mặt biển.

Mới nhìn qua sẽ tưởng là mái nhà của giếng khoan trên biển, tám cây cột thép màu đỏ cam đâm sâu vào đáy biển như những cây Định Hải Thần Châm.

Mặc cho sóng lớn liên tục vỗ thì nó vẫn đứng yên.

Phía trên trụ sắt là một giàn giáo rất lớn ghép nối với rất nhiều container hình chữ nhật được sắp hàng chỉnh tề nằm ngang dọc.

Giàn giáo có hình dạng giống một ngôi chùa bát giác chọc thẳng lên trời, mỗi tầng đều có các container, tổng cộng có bảy tầng.

Xung quanh giàn giáo có những chiếc tàu hỗ trợ lớn đang liên tục nâng các container...

Khi nhìn gần hơn, mọi người có thể thấy được tám cánh cửa trên container, bên trong chắc là những căn phòng riêng biệt.

Phòng không lớn nhưng cấu trúc giàn giáo đủ lớn nên có thể đoán được trên một giàn giáo có thể chứa được mấy ngàn người.

Cứ cách năm kilomet là có một giàn giáo cỡ lớn, còn có sáu giàn giáo khác đang được xây dựng.

Đây chính là sức mạnh của kẻ cuồng cơ sở hạ tầng, bọn họ có thể nói ở được một trăm nghìn người thì tiêu chuẩn thấp nhất chính là một trăm nghìn người.

Tàu vận tải biển, tàu sân bay, thiết giáp hạm, các thiết bị xây dựng trên biển khổng lồ, máy bay trực thăng vận chuyển…

Trước khi tới đây, khi Khương Ninh đối mặt bình minh và hoàng hôn mỗi ngày thì thường tự hỏi còn có bao nhiêu người sống sót sau thảm họa thiên nhiên như vậy?

Thậm chí, cô còn mơ thấy mọi người đều đã chết, chỉ còn lại ba người và một con chó từ từ già đi.

Một nền văn minh chỉ còn lại ba người và một con chó có thể coi là nền văn minh không?

Bây giờ đối mặt với căn cứ hải quân khổng lồ, cô mới cảm nhận sâu sắc lực lượng của một người nhỏ bé như thế nào và những suy nghĩ trước đây của cô thật nực cười biết bao.

Những gì ở trước mắt cô chính là sức mạnh của quốc gia.

Sức mỗi người tuy nhỏ nhưng sức mạnh của cả quốc gia lại rất lớn.

Nó có thể bị thương tích trùng trùng khi đối mặt với sự tận thế của thiên tai nhưng nó chưa bao giờ gục ngã.

Nó luôn ở đó.

Đội trời đạp đất!

Bình Luận (0)
Comment