Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 890 - Chương 891

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 891 -

Về vật tư sinh hoạt thì mỗi tháng được phát 3 cân bột khoai lang hoặc bột khoai tây.

Nói là tinh bột thế thôi nhưng thực chất là họ lấy khoai lang hoặc khoai tây ra phơi khô rồi giã thành bột, đừng mơ về chuyện ngon hay không, có để ăn là tốt lắm rồi.

Ngoài ra, căn cứ có thể cho nợ 3 cân hạt giống khoai tây, đợi đến lúc trồng trọt xong có thu hoạch thì có thể trừ thẳng vào tiền thuê nhà và vật tư đang nợ.

Thấy ba người họ không nói lời nào, nhân viên công tác an ủi họ: “Đây là giống khoai tây sản lượng cao, chỉ cần 2 tháng là thu hoạch được rồi. Đừng thấy giờ có vẻ khó khăn nhưng xin mọi người hãy tin tưởng quốc gia, những ngày tháng về sau sẽ dần dần tốt lên thôi.”

Căn phòng chật chội đến mức ba người một chó không có chỗ để xoay người.

Trong tay Khương Ninh có vật tư, cô tính để mỗi người ở một phòng.

Căn cứ cũng gặp rất nhiều khó khăn, có thể đưa ra chính sách cho nợ đã là nhượng bộ hết mức rồi, mục đích là để cho càng nhiều người có thể sống sót.

Trên người Khương Ninh có vật tư nên cô cũng không muốn chiếm món hời này.

Họ đích thân đến xem một chuyến, thấy được căn cứ sống sót mới tốt gấp trăm nghìn lần trong tưởng tượng, trong lòng Khương Ninh thoải mái hơn nhiều, loài người mạnh mẽ hơn cô nghĩ rất nhiều.

Không biết mình sẽ ở đây bao lâu, nên Khương Ninh chọn thuê theo tháng, cô lấy 9 cân ngô ngọt trong balo ra trả tiền thuê nhà, và đổi lấy 3 cân hạt giống khoai tây.

Nhân viên công tác ngạc nhiên trước độ giàu có của cô, cô ấy mỉm cười nói: “Chỗ chúng tôi còn có các loại hạt giống khác, cô có muốn đổi thêm không?”

Thế là, Khương Ninh lại đổi 3 cân lương thực lấy vài loại hạt giống rau xanh.

Hoàn thành xong thủ tục, nhân viên công tác giúp họ ghi chép lại thông tin.

Số chứng minh thư nhân dân mới của Khương Ninh là 0012730.

Tổng cộng có 1 tỷ 4 dân, nhưng đến bây giờ mới được 12730, không biết có bao nhiêu người còn lưu lạc bên ngoài, quả thực khiến người ta cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Thấy thái độ phục vụ của họ khá tốt, cô nhân cơ hội nghe ngóng tình hình: “Thế người sống sót của căn cứ quân sự phía Nam có nhiều không?”

“Có, nhưng không nhiều lắm, đến giờ cũng chỉ có một con tàu chiến với mấy chiếc tàu ngầm tiến đến, nhưng tôi tin chắc rằng sau này sẽ ngày càng nhiều người tới.”

Khương Ninh đọc tên của đám Trương Siêu rồi nói: “Cô giúp tôi tra xem có tên của họ không?”

Nhân viên công tác giúp cô tra xét: “Không có.”

Khương Ninh có chút thấp thỏm: “Thủ trưởng của căn cứ quân sự phía Nam thì sao?”

Trong ấn tượng của nhân viên công tác không có người này, nhưng cô ấy vẫn hỏi: “Người đó tên gì vậy?”

“Cố Đình Lâm.”

“Không có rồi.”

Khương Ninh kinh ngạc, sao lại thế cơ chứ?

Ông ấy là thủ trưởng của căn cứ quân sự phía Nam, chắc hẳn đã biết nhiệm vụ của căn cứ quân sự phía Đông là xây dựng lên căn cứ sống sót mới, theo lẽ thường thì ông ấy phải đã đến đây từ lâu rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ông ấy lại rề rà không xuất hiện thế này?

Hình như Đậu Đậu cũng có chút chờ mong: “Chị ơi, có người sống sót của căn cứ chính phủ ở thành phố Gia không ạ?”

“Hình như là có đó.” Nhân viên công tác thử tra: “Đợt trước có một con thuyền tới, trong đó có hơn hai trăm người may mắn còn sống sót.”

“Có ai tên Tần Mục không ạ?”

“Không có nhé.”

Đậu Đậu đọc tên của Tần Xuyên, không ngờ vẫn không có.

Cô bé không muốn làm anh trai và chị dâu lo lắng nên đành giấu đi sự thất vọng trong đôi mắt.

Dựa vào kết quả kiểm tra sức khỏe được A+, đám người Khương Ninh được xếp vào phòng ở khu B.

Những người có cơ thể và tinh thần bình thường thì tập trung ở khu B, những người có vấn đề về tinh thần thì được xếp vào khu D, cơ thể có vấn đề thì ở khu E. Còn người mắc cả hai loại trên thì được phân vào khu F, cứ thế mà sắp xếp.

Lúc rời đi, Khương Ninh lắm miệng hỏi thêm câu: “Đồng chí ơi, chúng ta sẽ ở trên biển mãi sao? Hay là vẫn còn cơ hội trở về đất liền.”

Nhân viên công tác ngẩn người rồi mỉm cười nói: “Căn cứ có kế hoạch lấp biển xây đảo, đợi đến khi xây xong hai mươi bến cảng, trong tương lai sẽ xây một hòn đảo nhỏ được bao quanh bởi những bến cảng đó.”

“Mọi người cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trở về đất liền.”

Thấy bọn họ nói tự nhiên như thế, Khương Ninh không khỏi băn khoăn, rốt cuộc bọn họ đã đánh rơi thứ gì?

Tất cả dự án xây dựng đều ngăn nắp trật tự, cảm giác không rơi rớt thứ gì, chẳng lẽ chỉ rơi rớt mấy thứ linh kiện dư thừa?

Bình Luận (0)
Comment