Hoắc Dực Thâm ôm Khương Ninh vào lòng: "Em đừng nghĩ lung tung, chưa chắc ông ấy đã xảy ra chuyện gì đâu."
Đây là một trong những điểm yếu của Khương Ninh, hoàn cảnh trưởng thành khắc nghiệt, trải qua hai lần tận thế nên khi cô gặp sự cố sẽ dễ bi quan và thường nghĩ đến kết quả tệ nhất.
“Ông ấy là thủ trưởng căn cứ quân sự, chắc chắn biết quốc gia sẽ xây dựng lại quê hương. Mảng kiến tạo va chạm đã mấy tháng rồi, không ít người may mắn còn sống sót ở các căn cứ khắp cả nước đều tìm đến đây, nếu ông ấy không xảy ra chuyện thì sao đến giờ vẫn chưa tới?"
"Dòng hải lưu phức tạp, nhiều khi không phải chúng ta muốn đoán là đoán được. Bây giờ ông ấy chưa tới, có lẽ là bị lạc đường, nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ tới thôi."
Sợ cô tự trách và áy náy, Hoắc Dực Thâm an ủi: "A Ninh, cho dù lúc đầu em quyết định đưa ông ấy đi, ông ấy cũng sẽ không đi đâu."
Khương Ninh nhất thời không biết nói gì nữa.
Đúng vậy, Cố Đình Lâm sẽ không đi.
Từ lúc nhận nhiệm vụ của quốc gia, số phận của ông đã được định sẵn.
Tính mạng của ông, thuộc về quốc gia, thuộc về nhân dân.
Nếu Khương Ninh cưỡng ép đưa ông đi, chỉ sợ cả đời sau ông sẽ day dứt không yên.
Khương Ninh hiểu, nhưng dường như lại không hiểu.
"Trước kia anh cứu nhiều người như vậy, nhưng kết cục cuối cùng lại... Anh có hối hận không?"
Hoắc Dực Thâm bình tĩnh nhớ lại: "Không hối hận."
Chỉ là, ông trời đã cho anh cơ hội lựa chọn lại.
Anh chọn đổi một cách sống khác.
Nhưng không thể không thừa nhận, trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, mỗi lần nhìn thấy những quân cảnh bỏ nhà bảo vệ đất nước, trong lòng anh đều thấy không thoải mái.
Dù sao thì anh cũng đã từng là kẻ đào ngũ.
Vì vậy, Hoắc Dực Thâm cũng hiểu lựa chọn của Cố Đình Lâm.
Cho dù Khương Ninh có nói thật chuyện không gian, lựa chọn của ông vẫn sẽ không thay đổi.
"Nếu cưỡng ép đưa ông ấy đi, quan hệ của hai người có thể còn tệ hơn nữa."
Thực ra trong lòng Khương Ninh hiểu rõ, cho dù có chọn lại một lần nữa, có lẽ cô vẫn sẽ không nói ra, bởi vì đáp án của Cố Đình Lâm sẽ không thay đổi.
Nhưng... Mỗi lần dùng không gian, cô đều cảm thấy cứ như mình đang nợ Cố Đình Lâm.
Cô không thừa nhận thân phận của ông, nhưng lại hưởng lợi lộc từ ông.
Sự mâu thuẫn này khiến trong lòng Khương Ninh rất bứt rứt.
“Anh tin rằng ông ấy sẽ vượt qua thôi.” Hoắc Dực Thâm nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô: "A Ninh, nếu hai người có thể gặp lại nhau, anh hy vọng em có thể nghe theo con tim của mình, đừng để bản thân phải hối hận."
Nghe theo con tim? Đến giờ Khương Ninh vẫn chưa hiểu rõ, đối với Cố Đình Lâm rốt cuộc là cô đang áy náy vì có được không gian, hay là tình cảm máu mủ ruột rà ít ỏi đến đáng thương đây?
Hay là sự tôn trọng dành cho một quân nhân sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc?
"Trong thời gian ngắn như vậy không ngẫm ra được là lẽ thường tình, rồi thời gian sẽ cho em câu trả lời."
Khương Ninh nghĩ cũng phải, dựa vào vai anh bình tĩnh lại.
Buổi tối, sau khi đóng cửa sắt lại, Đậu Đậu và chó con ngủ phòng 372, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ngủ phòng 370, ở giữa coi như là phòng khách ngăn cách.
Nơi này rất chật, hai người nằm thẳng tựa sát vào nhau, không có nhiều không gian để trở mình.
Nhưng trở lại cuộc sống của thế giới loài người, trong lòng họ cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Sáng sớm, khi trời vừa hửng nắng, khu 1-3 đã náo nhiệt, quân nhân chính quy cũng dậy làm việc đúng giờ.
Tấm thép không cách âm, đủ loại tiếng va chạm kéo dài hơn nửa tiếng mới dừng lại.
Ba người một chó không có việc gì làm, lười biếng đến gần tám giờ mới dậy, vào không gian đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài ăn sáng.
Bữa sáng là bún nước vị truyền thống.
Vì họ vẫn chưa có ý định định cư nên Khương Ninh không vội trồng khoai tây, mà định đi xem khu căn cứ Hoa Thành.
Cô đặt chó con vào ba lô leo núi, ba người mang theo thuyền tấn công rời đi.
Khu vực biển này được lựa chọn rất tốt, ngoại trừ lúc thủy triều lên sóng có thể cao tới hai ba mét, những lúc khác vẫn khá tĩnh lặng.
Nếu như họ lấp biển tạo thành đảo thành công thì rất thích hợp cho con người sinh sống.