Nhẫn vàng bị nuốt mất rồi 2
Hôm nay lại đón thêm một bệnh nhân, đứa trẻ đau bụng đến nỗi lăn qua lăn lại nhưng ba mẹ lại không có thuyền tấn công để đưa đến bệnh viện, thế nên phải lên tầng 18 tìm Khương Ninh.
Dạ dày và ruột của đứa trẻ rất yếu do uống phải nguồn nước bị ô nhiễm.
Ba mẹ thằng bé có lương thực nhưng không dám để lộ, cuối cùng đành tháo chiếc nhẫn vàng trên tay xuống đưa cho Khương Ninh.
Khương Ninh ôm đứa bé lên lầu, không cho ba mẹ lên theo.
Cô xoa bóp huyệt vị, sau đó tiến hành châm cứu, đau đớn giảm đi nhiều, cô dặn dò ba mẹ phải đun nước rồi mới uống, nếu như có điều kiện thì tốt nhất là dùng viên lọc nước.
Cô ném chiếc nhẫn vào không gian, qua một chốc quả nhiên phát hiện ra bị nuốt mất rồi.
Điều này khiến cho Khương Ninh càng thêm kiên định, có thể thông qua việc làm nghề y để thu thập vật tư, đương nhiên không cần thiết phải ra ngoài mạo hiểm, không gian có vài vật tư cũng có thể dùng cách này để đi một con đường tươi sáng hơn.
Nước lũ vẫn kéo dài, ngày cứ dần trôi.
Hoắc Dực Thâm hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện chó, thấy Khương Ninh nhễ nhại mồ hôi mở cửa ra: "Muốn đấu với tôi không?"
Ô kìa, dĩ nhiên cô hy vọng sẽ được so chiêu với cao thủ rồi, nhưng anh không sợ bị hái đào à?
"Được thôi." Anh không còn sợ cái chiêu ác độc hái đào đấy nữa, cô lo lắng cái gì chứ.
Hoắc Dực Thâm đã thông minh hơn: "Đậu Đậu, dẫn Cola đi chơi đi."
Khương Ninh đã dọn dẹp phòng khách, cất hết những thứ không cần thiết đi rồi, nhưng trông có vẻ vẫn hơi trống trải.
Hai người bắt đầu giao đấu, lần này đã lý trí hơn rất nhiều.
Biết anh là tên lão làng nên Khương Ninh cũng không hề nương tay, ra đòn toàn chỗ hiểm, có vài chiêu còn hơi hướng lừa lọc.
Đôi mắt sâu xa ánh lên vẻ bất ngờ: "Cô học lẫn lộn nhiều thứ thật."
Cô vốn dĩ hỗn tạp chứ không hề trong sạch, lúc ra tay cô có xu thế đánh không theo quy luật, kiếp trước để sống sót lúc tận thế cô đã học rất nhiều chiêu thức âm hiểm.
Khi đấu tập với nhau, Hoắc Dực Thâm có thể nhận ra khí thế của cô hoàn toàn khác biệt so với bình thường, ngược lại rất giống với lúc chém cánh tay người khác vào hôm đó, có phần hung ác tàn bạo.
Anh hơi tán thưởng, vừa đấu luyện với cô vừa chỉ ra thiếu sót trong động tác, tiện tay chỉnh sửa lại giúp cô.
"Ngày nào anh cũng tự luyện tập hết sao?" Khương Ninh đã học hỏi được rất nhiều: "Chi bằng giao lưu trao đổi tí nhỉ?"
Đấu luyện hai giờ đồng hồ, so với tưởng tưởng thì cô lợi hại hơn, Hoắc Dực Thâm đổ mồ hôi cả người: "Được chứ."
Hôm sau khi Đậu Đậu đến còn mang cả đồ ăn sang: mì và trứng gà.
Được huấn luyện miễn phí nên Khương Ninh vui vẻ nhận lấy.
Đợi đến khi Hoắc Dực Thâm đưa Cola về thì mì trứng cải xanh đã nấu xong.
"Lòng đỏ trứng gà có dấu hiệu lỏng rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ bị hư." Khương Ninh ngồi xuống ăn mì, nhắc nhở 1801: "Nếu số lượng không nhiều thì các anh ăn hết nhanh lên một chút, nếu như ăn không hết thì làm trứng muối."
Trứng muối khá tanh, nhưng lại để lâu được.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: "Trứng muối làm như thế nào?"
"Rửa sạch vỏ trứng gà bằng rượu đế có nồng độ cao, thấm ướt rồi lăn qua muối, sau đó bọc màng bọc thực phẩm lại rồi dùng túi nhựa gói kín."
Khương Ninh vừa ăn vừa nói: "Vả lại, tiết trời ẩm quá, người của Đậu Đậu nổi mẩn ngứa, anh đưa cho con bé tí thuốc đi."
Hoắc Dực Thâm mang về rất nhiều thuốc, nhưng bao gói ở bên ngoài bị dỡ ra cả rồi, anh không biết phải dùng loại nào: "Cảm ơn, phiền cô chốc nữa giúp tôi tìm nhé."
Khương Ninh nấu cơm, Hoắc Dực Thâm tiện tay rửa bát.
Thuốc có đủ loại, lục lọi hồi lâu mới tìm được, cô tiện tay lau giúp Đậu Đậu: "Đừng lấy tay gãi nhé, vỡ ra sẽ để lại sẹo đấy."
"Chị ơi chị tốt quá, giống hệt mẹ em vậy."
Khương Ninh dở khóc dở cười, Cola ở bên cạnh ư ử, nó cũng muốn được xoa!
Chó thì cái gì cũng tốt, đặc biệt là thích ghen tị, hơn nữa dạy mãi mà không sửa.
Chỉ cần Đại Hôi và Tiểu Bạch lên sô pha ngồi chồm hổm bên cạnh cô, Cola sẽ lập tức chạy đến ủi tụi nó xuống, sau đó dúi vào trong lòng cô.
Cho dù có quan hệ tốt với Đậu Đậu đi chăng nữa, nó cũng sẽ chen vào đẩy Đậu Đậu ra.
Phải nựng đầu theo kiểu nó yêu thích mới dỗ dành cái tên chuyên ghen tị này đổi ý được.
Lúc rời đi, cô thấy Hoắc Dực Thâm đang lúng túng ở trong bếp, không ngừng lăn trứng gà nhúng muối, anh cảm thấy lúc thì quá nhiều lúc thì quá ít.
Quả nhiên, không có một con người nào là hoàn mỹ cả.
Mặt mũi với bản lĩnh thì không có chỗ nào để chê, nhưng mặt sinh hoạt này thì thật sự là dốt đặc cán mai.