Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 923 - Chương 924

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 924 -

Thiếu nhân viên y tế trầm trọng, thuốc men càng khan hiếm hơn, tài nguyên có hạn tốt nhất là nên dùng vào những việc có ích.

Loại bệnh biến dị này, cho dù trong thời đại y học phát triển phong phú thì cũng rất khó có thể chữa khỏi, chứ đừng nói đến những ngày tận thế, thiên tai.

Cô không ủng hộ cái nghiên cứu về chủ đề này, nhưng cô cũng không phản đối quyết định của bên trên, chẳng qua là cô không theo mà thôi.

Ngày tháng trôi qua, các giống thảo dược được trồng trong vườn ngày càng phong phú.

Sau món chả cá đù vàng, Viện Nghiên cứu Khoa học một lần nữa đã tách thành công tuyến độc của cá bagu và cá đuôi tóc nên họ có thể yên tâm ăn khi nướng ở nhiệt độ cao.

Cá biển có thể ăn được đã giải quyết được vấn đề cực lớn là thiếu thốn vật tư.

Mặc dù vẫn còn thiếu thốn nhưng những người sống sót không còn tranh giành vì một miếng thức ăn nữa, trên mặt cũng dần dần có thịt.

Gương mặt vui vẻ dần dần xuất hiện.

Khương Ninh đang nghỉ trưa trong nhà tập thể thì đột nhiên bị y tá gõ cửa đánh thức: "Bác sĩ Khương, bên ngoài có người bị thương."

Phòng làm bằng những tấm thép nên không cách âm. Hơn nữa chỉ có hai người, đã thế hai người đã lâu không có thân thiết, đúng lúc đang không có người ngoài, bầu không khí đương nồng nàn…

Khương Ninh đẩy Hoắc Dực Thâm ra, mặc quần áo rồi đi ra ngoài: "Em phải đi phẫu thuật."

Vẫn là vết thương ngoài ở công trường, hơn nữa còn là một quân nhân, quần áo bị nhuộm máu, được mấy đồng đội đưa đến.

Khương Ninh vừa đeo khẩu trang vừa đi vào phòng phẫu thuật, nói ngắn gọn nhưng chuyên nghiệp: "Đưa bệnh nhân vào, không phải nhân viên y tế thì đợi ở bên ngoài."

"Chị?"

Đột nhiên, cánh tay Khương Ninh bị túm lấy.

Theo bản năng, cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc quân phục cũ đang rất kích động.

Khương Ninh cau mày, là ai nhỉ?

"Chị, là tôi nè.”

Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng khuôn mặt gầy đến mức phá tướng, thật sự không thể nhận ra.

Mặt người đàn ông đầy vẻ tủi thân: "Chị, trong lòng chị, tôi không có tí trọng lượng nào hay sao?”

Nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông, đầu Khương Ninh nổ tung.

Trong mười năm thiên tai, Khương Ninh quen biết không ít người, nhưng cứ mở mồm là gọi cô bằng “chị” thì chẳng có được mấy người.

Ngoài tên xấu xí thì chỉ có… Cậu ba nhà họ Dung.

Ố mài gót, đây đâu còn là cậu ba nhà họ Dung mặc áo sơ mi hoa quần ngố, áo choàng quân đội phối với dép lê năm nào nữa.

Vành mắt thâm đen mệt mỏi, gò má chỉ còn da bọc xương, quân phục chắp vá…

Xin lỗi, cô thật sự không nhận ra nổi.

Khương Ninh lập tức tỉnh táo lại: "Chờ một chút, tôi phải khâu vết thương trước đã.”

Mất hơn nửa tiếng, cô mới giải quyết xong vết thương đó.

Khương Ninh bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nói với đồng đội đã đưa người bị thương tới: "Tạm thời đã không sao rồi, nhưng mất máu hơi nhiều, cần phải nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng, cố gắng nghĩ cách cải thiện chế độ ăn uống.”

Những đồng đội khác đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, trên hành lang chỉ còn cậu ba nhà họ Dung và Khương Ninh đứng nhìn nhau.

Khương Ninh gần như không thay đổi gì mà cậu ba nhà họ Dung thì khác, sợ là ngay cả ba đẻ đứng trước mặt cũng sẽ không nhận ra nổi.

Nghĩ đến lúc ấy, cậu ba chính là nhà giàu nhất vùng, sống rực rỡ vinh quang đến nhường nào.

Dù thiên tai xảy ra đã vài năm thì gã ta vẫn là đối tượng mà những người nổi tiếng và những cậu ấm nhà giàu theo đuổi.

Cho tới khi đến căn cứ quân sự, gã ta như nhảy ra từ đống người chết…

Cậu ba nhà họ Dung che mặt, tại sao lần nào gặp cô, gã ta trông cũng chật vật như thế này chứ?

Khương Ninh cứ như không có chuyện gì, chủ động chào hỏi: “Cậu đến đây lúc nào?"

"Nửa tháng trước.”

"Bây giờ đang làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment