Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 928 - Chương 929

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 929 -

Bọn họ vừa chuẩn bị đến bệnh viện thì Tưởng Quan Sơn đã vội vã dẫn người chạy tới.

Ông ta vội vàng sắp xếp công việc tạm thời cho Hoắc Dực Thâm: "Tiểu Hoắc, sau khi nhân viên tan làm thì có một chiếc thuyền đến, trên đó có hơn một trăm người may mắn còn sống sót. Ban đầu, tôi định cho họ nghỉ đêm trên thuyền, đợi đến khi bộ phận tiếp tân đi làm vào ngày mai rồi mới làm thủ tục lên bờ. Ai ngờ thời tiết trên biển đột ngột thay đổi, thuyền của họ không chịu được sóng to gió lớn, lỡ mà bị lật thì sẽ rất phiền phức. Tôi đã xin chỉ thị cấp trên, và quyết định cho họ lên bờ tránh nạn trước, sau đó bố trí thống nhất ở phòng nghỉ của khu nhà."

Không có nhân viên và nhân viên đội an ninh ở khu A nên bây giờ không tiện điều động nhân sự, Tưởng Quan Sơn rất tự nhiên, cười nói với Khương Ninh và mấy người: "Thời tiết ma quái này có lẽ sẽ càng ngày càng dữ dội, làm phiền các cô cũng mang theo dụng cụ hỗ trợ, giúp những người may mắn còn sống sót, đưa họ lên bờ, bố trí đến phòng nghỉ tránh nạn."

Dù sao cũng là cấp trên của chồng, hơn nữa ngày thường Tưởng Quan Sơn cũng rất hay giúp đỡ nên Khương Ninh không từ chối.

Cậu ba nhà họ Dung lại còn là quân nhân chính quy nên càng không thể từ chối.

Tên xấu xí thì không có vấn đề gì, nhưng vợ con không thể đi theo hắn ta chịu khổ được.

Khương Ninh bảo Đậu Đậu đeo ba lô leo núi, đưa Vương Mỹ Lệ và đứa trẻ về bệnh viện trước, mấy người họ làm xong sẽ qua ngay.

Vì vậy, một vài người đã theo Tưởng Quan Sơn đến bến tàu, đón những người may mắn còn sống sót trên thuyền lên bờ.

Những người may mắn còn sống sót đang ở trên thuyền đánh cá, bên ngoài thân thuyền loang lổ han gỉ, đủ thấy trước đây họ đã gặp nhiều rủi ro trên biển như nào.

Có đến hơn một trăm người may mắn còn sống sót, trong đó có mấy đứa trẻ mười mấy tuổi là con lai, nhưng lại sinh ra và lớn lên ở trong nước.

Tưởng Quan Sơn trò chuyện với thuyền trưởng, biết được con thuyền này đến từ Thượng Hải. Bọn họ đã lênh đênh trên biển bảy tám tháng, vô tình gặp được tàu ngầm mới biết được tọa độ mới.

Người Thượng Hải có ở khắp nơi, dù ở trời nam biển bắc gì cũng có họ. Có người nói được vài câu tiếng Thượng Hải, cũng có không ít người nói tiếng địa phương.

Tưởng Quan Sơn còn muốn hỏi thêm, ai ngờ sóng lớn đột nhiên ập tới, thuyền đánh cá bị rung mạnh, nhiều người liên tiếp bị ngã nhào xuống đất, thậm chí có người bị va đạp đến nỗi trán bị trầy xước.

Những người may mắn còn sống sót bắt đầu trở nên kích động, ầm ĩ đòi lên bờ tránh nạn.

"Chúng tôi đã vượt ngàn dặm, trải qua muôn vàn khó khăn mới đến được đây, tại sao không cho chúng tôi lên bờ?"

Trải qua mười năm thiên tai, cuối cùng họ cũng nhìn thấy hy vọng, giờ đây lại bị thẩm vấn như tội phạm, tâm trạng lập tức sụp đổ.

"Nói cái gì mà đồng bào, có ai đối xử với đồng bào như thế này không?"

Sóng càng lúc càng cao, gió thổi càng lúc càng mạnh sắc như dao, thổi mạnh lên cơ thể những người may mắn còn sống sót, khiến họ run rẩy.

Ban ngày thì trời nắng chói chang nhưng đến tối lại đột nhiên trở trời, hơn nữa nhiệt độ còn đột ngột giảm mạnh.

Thời tiết rất khó lường, cảm giác thiên tai vẫn thể tiếp diễn.

"Lên bờ." Gió rất lớn, Tưởng Quan Sơn gào lên: "Chúng tôi sẽ bố trí cho mọi người nghỉ đêm trong nhà, nhưng phải tuân thủ quy định của căn cứ, ngày mai sẽ tiếp nhận đăng ký và kiểm tra."

Những người may mắn còn sống sót lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, lần lượt mang theo hành lý bất chấp sóng gió để lên bờ.

Thuyền bị sóng đánh rung lắc dữ dội, khiến cho vài người suýt nữa ngã xuống biển.

Khương Ninh đeo găng tay da, nhanh tay nhanh mắt kéo từng người..

Sau khi cô liên tiếp kéo được mấy người, cô chợt nhận ra có ánh mắt âm u nào đó đang quan sát cô…

Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn lên, lại chẳng thấy gì.

Tuy nhiên, lông mày Khương Ninh càng ngày càng nhíu chặt.

Hoắc Dực Thâm đang ở không xa, cô kéo kéo tay áo anh ta.

Hai người đi sang một bên, Khương Ninh hạ thấp giọng: "Em cứ cảm thấy có gì đó không ổn."

Hoắc Dực Thâm cũng nhận ra: "Đồ đạc của họ quá ít."

Bình Luận (0)
Comment