Họ ôm nhau ngủ. Khương Ninh mơ về trước khi xảy ra thiên tai, cô và Hoắc Dực Thâm gặp nhau trong đám đông, cả hai nhìn thấy nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đi qua dòng người, họ mỉm cười bước về phía nhau.
Mọi thứ đều sẽ vẫn đẹp như vậy, nếu như đồng hồ báo thức không reo.
Cô ngồi dậy, vừa buồn ngủ vừa thấy vui vẻ, vội vàng thức dậy.
Hai người tiễn Đậu Đậu xong, lên phà chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
Không biết tại sao, mí mắt Khương Ninh cứ giật liên hồi.
Thấy cô dụi mắt, Hoắc Dực Thâm quan tâm hỏi: "Không khỏe à?"
Khương Ninh lắc đầu: "Mí mắt cứ giật, trong lòng cứ thấy bất an."
Cô có một linh cảm không lành, như thể sắp có chuyện gì xảy ra.
Mười năm rồi, họ đã trải qua rất nhiều cảnh máu me hay tàn khốc nhưng trước đây, cô chưa từng có cảm giác bất an như thế này.
Cô mở miệng định nói với Hoắc Dực Thâm, nhưng lại không biết phải nói gì.
Xuống phà, thấy bến tàu lại có thêm tàu mới, những người may mắn còn sống sót mặc quần áo rách rưới, đi xuống tàu trong làn gió lạnh buốt.
Thời tiết rất lạnh, nhưng trong mắt họ có ánh sáng, cuối cùng cũng có thể xuống tàu lên bờ.
Hy vọng đây là nhà mới, là điểm dừng chân của những người lang thang.
Hai người chia tay, mỗi người chạy đến nơi làm việc của mình.
Buổi sáng không có việc gì, Khương Ninh kiểm tra xong phòng bệnh thì đến vườn trồng trọt phụ một tay.
Khoảng mười giờ, y tá vội vã chạy đến: "Bác sĩ Khương, khu F đưa người đến cấp cứu, bệnh nhân bị thương rất nặng."
Khu F? Khu vực mà cả tinh thần và thể xác của người ở đó đều có vấn đề.
Dù chỉ có hy vọng mong manh, nhưng Mã Quang Niên vẫn không từ bỏ việc khám phá, biết đâu một ngày nào đó có thể nghiên cứu ra thuốc để điều trị những bệnh nhân đặc biệt này.
Bệnh nhân được nhân viên quản lý khu F đẩy đến, toàn thân đầy máu, trên người có nhiều vết đâm, ruột cũng lòi ra ngoài, người đã thoi thóp.
Dù có vội đến mấy thì Khương Ninh vẫn không quên mặc quần áo bảo hộ.
Bệnh nhân gầy trơ xương, thực sự chỉ còn da bọc xương, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Bệnh nhân nữ, khi ra ngoài hóng gió thì bị bệnh nhân đột nhiên phát điên đâm liên tiếp hơn chục nhát.
Từ tay, chân đến bụng, khắp nơi đều là vết thương, hơn nữa vết thương rất sâu, kẻ gây án ra tay với mục đích lấy mạng người, không hề do dự.
Khương Ninh nhìn hai lần, lập tức lắc đầu nói: "Các anh đưa đến muộn quá, lượng máu mất như thế này không được, hơn nữa ruột bị đâm thủng gây nhiễm trùng ổ bụng nghiêm trọng, với điều kiện y tế hiện có của căn cứ thì hoàn toàn không thể cấp cứu."
Không thể truyền máu, không có dụng cụ y tế.
"Khương... Khương... Ninh..."
Bệnh nhân yếu ớt tỉnh lại, mắt nhìn về phía Khương Ninh: "Cứu, cứu tôi, tôi... là, là..."
Là Tống Nhã Linh!
Nếu không phải bà ta lên tiếng, Khương Ninh thực sự không nhận ra bộ xương trước mắt.
"Xin lỗi, bà ấy không được bình thường." Người quản lý không biết mối quan hệ của hai người, tức giận giải thích với Khương Ninh: "Cả ngày, bà ấy lẩm bẩm cái tên này, lúc thì phát điên lúc thì khóc lóc, nói năng lung tung không biết gì."
Tống Nhã Linh đưa tay ra, muốn nắm lấy Khương Ninh.
Khương Ninh lạnh lùng tránh đi, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bà ta sinh cô ra không phải là vì tình yêu, mà là sự lựa chọn bất đắc dĩ của thực tế, không có gì đáng để biết ơn.
Khi bà ta muốn giết cô thì tình thân vốn đã mỏng manh kia cũng đã tan biến hoàn toàn.
Lúc họ gặp lại ở căn cứ, Khương Ninh càng coi Tống Nhã Linh như người xa lạ.
Nhắc đến cô làm gì? Nói trắng ra, chẳng phải là bà ta muốn được quan tâm đặc biệt sao.
Ngay cả đến lúc này, trong lòng bà ta vẫn chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân.
Khương Ninh nhìn người quản lý: "Sao bà ta lại bị thương?"