Để thể hiện lòng hữu nghị cùng thành ý của mình, Ivan còn tặng bánh mì Dalieba: "Khương, Hoắc, các bạn nếm thử món ngon của đất nước chúng tôi nhé."
Không biết bánh được làm từ lúc nào, nhưng nó đã đông lại và cứng hơn cả đá.
Sử dụng như gậy thì chắc chắn có thể gõ chết người.
Thiên tai thì nhà ai mà không thiếu vật tư, ngay cả người bản địa cũng phải khóc than. Khương Ninh không những không từ chối mà còn hết sức phấn khởi mà nhận lấy.
Đổi lại, cô dạy cho Ivan thêm vài động tác xoa bóp huyệt đạo: "Có tác dụng giữ ấm, chống lạnh, nếu không có việc gì thì có thể luyện tập thêm."
Giao dịch ở ngoài đã hoàn thành thuận lợi, ai về nhà nấy.
Gần về tới nhà, Hoắc Dực Thâm quay người nhìn về phía xa, mãi vẫn chưa trở lại bình thường.
Khương Ninh hỏi: "Sao thế anh?"
"Anh cảm giác có người đang ở xa theo dõi."
Khương Ninh nhanh chóng dùng ống nhòm nhìn thử, nhưng lại không phát hiện được gì.
Nhưng không loại bỏ trường hợp không có người, dù sao nơi nào cũng trắng xóa. Nếu như đối phương dùng tuyết để che chắn thì rất khó để phát hiện.
Khương Ninh chú ý điều này.
Trở về nhà, cô lấy bộ da thỏ đã tích trữ trong không gian ra.
Tìm tư liệu để Đậu Đậu học cách làm da thỏ.
Không gian cũng có rất nhiều thỏ chưa giết thịt, Khương Ninh chọn ra những con thỏ trắng rồi để Hoắc Dực Thâm xử lí.
Bạch Tuyết ngửi thấy mùi máu tanh, chảy nước miếng.
Mới vừa cho ăn nên Khương Ninh biết nó không đói, thế nhưng vẫn thưởng cho một con.
Quả nhiên lại kéo ra ngoài đào hố, bắt đầu chôn xuống.
Đậu Đậu không có kinh nghiệm xử lý da, sợ làm hỏng da thỏ nên cô bé phải kiểm tra tư liệu lại nhiều lần mới dám ra tay.
Đầu tiên ngâm da thỏ trong nước sạch vài giờ cho mềm, sau đó dùng dao cạo sạch phần thịt dư cùng chất bẩn còn sót lại trên da, dùng bàn chải rửa sạch bằng nước ấm, trôi đi hoàn toàn dầu mỡ cùng bụi bẩn.
Dùng phèn chua, muối cùng nước, trộn lại theo tỉ lệ rồi cho vào chậu để ngâm da.
Lấy da động vật đã ngâm nước ra, dùng dàn giáo căng ra rồi hong khô, sau đó dùng tay xoa nắn nhiều lần cho da thỏ mềm ra, rồi dùng dụng cụ bằng sắt ma sát lên bề mặt mịn màng của da thỏ.
Phải mất vài ngày mới xử lý xong da thỏ, lông đã trở nên mềm mại, mịn màng, không còn mùi hôi.
"Đậu Đậu giỏi quá đi mất." Khương Ninh khen ngợi cô bé lên tận trời: "Tối nay em muốn ăn gì, chúng ta làm thêm đồ để chúc mừng đi."
Đậu Đậu học được kỹ năng nên rất vui vẻ: "Thế nào cũng được ạ." Cô bé không kén ăn.
Khương Ninh lấy ra một chiếc máy may mini, may áo khoác và khăn quàng cổ cho ba người một chó.
Đội mũ và mặc áo khoác trắng đứng ở trong tuyết thì khó mà nhận biết.
Chú chó được bao bọc trong bộ đồ thỏ, một chiếc áo ẩn thân thuần túy.
Khương Ninh không khỏi nhớ đến Đại Hôi và Tiểu Bạch, bọn chúng đào hố chạy trốn cùng con cái, không biết có sống sót được trong thiên tai không....
Đất đã chìm nghỉm, làm sao bọn nó có thể... Quên đi, cô không nên suy nghĩ sâu xa.
Cô đang bận rộn trong nhà thì bên ngoài đột nhiên có tiếng còi vang lên.
Là Đậu Đậu thổi, hai ngắn một dài, có người xuất hiện!
Khương Ninh cùng Hoắc Dực Thâm vội vã đi ra ngoài, nơi xa xuất hiện ba bóng người.
Không cầm vũ khí, bước đi tiến đến rất tự tin.
Vóc người không cao lớn, hiển nhiên không phải bọn Tây lông.
Chỉ còn cách 200m, bọn họ vẫn chưa có ý định dừng lại, Hoắc Dực Thâm quả quyết nổ súng.
Viên đạn xuyên qua mũ khiến người nọ loạng choạng ngã xuống đất.
“Chết tiệt!”
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên chửi bới.
Người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt tóm lấy anh ta, sau đó khom lưng chào hai người: "Konichiwa.”
Khương Ninh suýt chút nữa phun máu, bọn họ quả thật là có chết cũng không dứt.
Thấy bên này không phản ứng gì, một người khác lại tiếp tục chào hỏi: "Xin chào."
Vẫn không có phản ứng, thế nên người ngã xuống kia lại lên tiếng: “Annyeonghaseyo.”
Được lắm, mấy nhà cây gậy, chậu rửa chân đều tề tụ.
Căn cứ liên hợp đã phái họ đến.