Buổi tối, trời tối đen như mực, Hoắc Dực Thâm dẫn theo chó con đi tuần, Khương Ninh đi trên tuyết, thu gom lớp tuyết dày vào không gian.
Cô dọn sạch hai tầng không gian, liên tục thu gom tuyết lạnh vào trong.
Dù chỉ có hai tầng nhưng hai không gian đấy có thể chứa được rất nhiều.
Sau khi dọn xong, cô đặt một vài tấm thép có đinh ở nơi bắt buộc phải đi qua của căn cứ liên hợp.
Chỉ cần một đêm, chúng sẽ bị tuyết phủ kín.
Trưa ngày hôm sau, Khương Ninh dẫn theo chó con ra ngoài tuần tra, đột nhiên nghe thấy tiếng súng từ xa.
Cô lấy ống nhòm ra, chỉ thấy một nhóm người từ xa áp giải một nhóm người khác ăn mặc rách rưới đang đi bộ.
Những người áp giải cao thấp khác nhau, không cần đoán cũng biết là người của căn cứ liên hợp.
Những người bị áp giải có cả nam lẫn nữ, khoảng sáu mươi bảy mươi người, quần áo rách rưới như ăn mày, từng người run rẩy vì lạnh, thỉnh thoảng lại nói gì đó.
Không có ngoại lệ, tất cả đều là người phương Đông.
Khương Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của những người bị áp giải, những gì họ nói có vẻ không phải tiếng Trung.
Hoắc Dực Thâm nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: "Là người Hàn."
Hóa ra là đồ chua ấy hả.
Lúc này đột nhiên xảy ra việc gì đó, mấy người Hàn Quốc vùng vẫy muốn chạy, những người áp giải xông lên túm tóc họ.
Tát vào mặt, đá vào bụng...
Đấm đá đủ kiểu, những kẻ hành hung tỏ ra hung hăng, vừa chửi vừa đánh như muốn giết chết đám người bị áp giải, cứ như có mối thù giết cha hay đào mồ mả tổ tiên của họ.
Và không có ngoại lệ, những người xông lên đánh đập hành hung đều là người phương Đông, thậm chí những người chửi rủa tàn nhẫn nhất, đánh đập dữ dội nhất cũng là những người ăn đồ chua lớn lên.
Cứ như đánh càng tàn nhẫn thì công lao của họ càng lớn.
Còn những người áp giải cao lớn, tóc vàng mắt xanh thì khoanh tay đứng cười bên cạnh.
Nụ cười thân thiện hòa nhã, như nụ cười của Chúa, nhân từ và thương xót.
Ánh mắt của Khương Ninh ngày càng lạnh lẽo, nắm chặt ống nhòm trong tay.
Một trong những người mắt xanh quay người, nhìn về phía Khương Ninh.
Anh ta tháo khẩu trang, mỉm cười chào hỏi: "Honey."
Cũng may là cách xa, nếu không Khương Ninh sẽ xông tới tát anh ta mấy cái.
Cảnh tượng hôm nay như thể đang ra oai phủ đầu với cô.
Họ đã điều tra rất rõ về mấy người này nên không vội ra tay.
Những ngày này rất nhàm chán, anh cả cần một trò chơi thú vị để giải khuây.
Mà nhà này có y thuật, có vũ khí, có sói có chó, có thể chơi đùa thoải mái, không cần phải thô bạo ngay từ đầu.
Sau khi chào hỏi xong, người mắt xanh mới lên tiếng ngăn chặn hành vi bạo lực, để họ áp giải đàn cừu hai chân này về.
Lúc này những người áp giải mới ngừng đánh đập người Hàn.
Khi rời đi, người mắt xanh không quên vẫy tay chào Khương Ninh, còn hôn gió từ xa.
Khương Ninh không có cảm giác gì, nhưng đừng quên Hoắc Dực Thâm đang đứng bên cạnh, đôi mắt anh lập tức nheo lại.
Họ trở về nhà sưởi lửa, nghĩ đến cảnh giết gà dọa khỉ hôm nay của họ, cô không khỏi bật cười.
Thật buồn cười, bị gấu Nga đánh từ hơn hai mươi nghìn chỉ còn lại ba nghìn, không biết họ lấy đâu ra tự tin để đe dọa người khác?
Tuy nhiên, họ tự tin vào bản thân quá rồi.
Ngày hôm sau sau khi áp giải đàn cừu hai chân, căn cứ liên hợp đã mang theo vũ khí đến.
Mười người mắt xanh cầm súng tiểu liên và năm mươi người khác màu da, bước những bước chân nhịp nhàng.
Vẫn là tên chậu rửa chân lần trước, hắn ta vẫn nở nụ cười, rất lịch sự nói: "Các người đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Khương Ninh gật đầu: "Suy nghĩ kỹ rồi."
"Các người Hoa có câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, xem ra các người cũng hiểu rõ."
Hôm kia hung hăng bao nhiêu thì hôm nay hèn nhát bấy nhiêu.
Sự thức thời của cô khiến tên chậu rửa chân vừa vui mừng vừa chế giễu.
Vui mừng là đã hoàn thành nhiệm vụ anh cả giao phó, chế giễu là nền văn minh Hoa Hạ giả tạo, chỉ là lũ tham sống sợ chết.
Giỏi lắm mồm! Giỏi giả vờ!