Hoắc Dực Thâm thấy người đàn ông mắt xanh cầu cứu có chút quen mắt, hình như là người đàn ông hôm qua đứng xa xa gửi mấy nụ hôn gió cho Khương Ninh thì phải?
Honey? Cắt cổ anh ta đi.
Hai tên kia cũng đưa về với Chúa luôn.
Hai người đổi ca cho Đậu Đậu ra tuần tra, về nhà vào không gian.
Sợ tuyết tan làm ướt vũ khí, hai người cầm xẻng đào liên tục.
Hơn một tiếng đồng hồ, đã có thêm 8 khẩu súng máy, 5 con dao găm, 16 khẩu súng lục, đồng hồ, dây chuyền vàng, cùng một đống quần áo giày dép.
Khương Ninh thấy ghê ghê, ném hết quần áo giày dép vào container trong không gian, thậm chí không cho vào biệt thự.
Còn tuyết thì tan ra ở mảnh đất đen, coi như tưới nước cho cây trồng.
Một đống tuyết diệt được sáu mươi tên, nghĩa là đã kết thù với căn cứ liên hợp rồi.
Khương Ninh không quan tâm, là bọn họ không cho cô cơ hội lựa chọn, cứ nhẫn nhịn chỉ khiến bọn họ được nước làm tới.
Hừ, chẳng phải chỉ là mười bảy quốc gia thôi sao, trước đây tổ tiên của họ cũng từng làm rồi.
Đánh thắng được một lần thì đánh thắng được lần thứ hai.
Cùng lắm thì đến lúc đó tổ chức một ngày hội thể thao là được.
Tất nhiên là nói đùa thôi.
Đến tối, Khương Ninh ra ngoài vứt xác và dọn tuyết.
Sợ xui xẻo, cô cố ý đi xa một chút, dọn sạch tuyết xung quanh trước, ném xác lên mặt băng, rồi dùng tuyết phủ lên.
Sau khi dồn vào được hai tầng tuyết, Khương Ninh về nhà nghỉ ngơi.
Cứ tưởng căn cứ liên hợp sẽ kéo quân đến ngay trong đêm, ai ngờ đợi cả đêm đến sáng vẫn không thấy.
Bọn họ không đến, nhưng người Nga lại đến.
Họ mang theo mấy cân khoai tây và ngô, vẫn muốn kết đồng minh với Khương Ninh.
Đừng coi thường năng lực tình báo của gấu Nga, chuyện xảy ra hôm qua bọn họ đã biết.
Quả nhiên, người Hoa luôn che giấu tài năng của mình.
Bình thường thì trông có vẻ nho nhã, nhẫn nhịn, dễ nói chuyện, nhưng khi thật sự ra tay thì tẩm ngẩm tầm ngầm diệt sạch kẻ thù.
Ba đấu với sáu mươi mà vẫn không hề hấn gì, khiến bọn họ hâm mộ đến mức muốn xin chỉ giáo.
Ivan rất kiên quyết: "Khương, Hoắc, những người hôm qua đi mà không về, bọn họ sẽ không tha cho các bạn đâu, chúng ta phải hợp sức lại."
Khương Ninh vẫn nói câu đó: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi quen tự do rồi, không thích kết đồng minh với bất kỳ ai."
Ivan bất lực: "Được thôi, nhưng chúng ta vẫn là bạn."
Kết đồng minh không thành, nhưng anh ta vẫn nói ra hướng căn cứ chính của căn cứ liên hợp: "Bọn họ có súng tiểu liên, bom, lựu đạn, bom xăng, súng phun lửa..."
Khương Ninh buồn cười, có nhiều vũ khí như vậy mà vẫn bị tiêu diệt đến mức chỉ còn hơn ba nghìn người, tại sao bọn họ vẫn tự tin như vậy?
Có lẽ không phải tự tin, mà là sự khinh thường đối với những người có màu da khác.
Không thể nhận không khoai tây và ngô của anh ta, Khương Ninh đổi cho anh ta khoai lang khô và khoai môn khô với số lượng tương đương.
Ivan rất vui: "Cuối cùng tôi cũng không phải ăn khoai tây nữa rồi."
Lúc đi, anh ta như chợt nhớ ra điều gì: "Gần đây các người có gặp chuyện gì kỳ lạ không?"
Khương Ninh không hiểu: "Chuyện gì?"
Ivan suy nghĩ một chút: "Ví dụ như động vật gì đó?"
Khương Ninh phản ứng rất nhanh: "Các người bị tấn công rồi?"
"Đêm qua chúng tôi mất một đồng đội."
Lúc đầu còn tưởng là căn cứ liên hợp làm, nhưng sau đó đội ngũ ra ngoài tìm vật tư, phát hiện một xác chết bị cắn nát.
Sau khi nhận dạng, chính là đồng đội mất tích.
Ngoài việc phải đề phòng căn cứ liên hợp, bây giờ còn phải đề phòng cả thú dữ.
Trước khi băng tan, Bắc Cực có rất nhiều động vật, chúng có sống sót không, hoặc có biến dị thành động vật hung dữ hơn không, thực sự rất khó nói.
Điều này cũng nhắc nhở Khương Ninh, Trái “Nước” không chỉ là của con người, mà còn là của động vật.