Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 981 - Chương 982

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 982 -

Khương Ninh hơi ngạc nhiên: "Các anh không sợ bị virus viễn cổ lây nhiễm sao?"

"Tôi còn khen người Hoa các người là sành ăn, nhưng các người thật sự chẳng biết gì về đồ ăn."

Ivan nhân cơ hội phổ cập kiến thức cho hai người, sinh vật biển bị nhiễm virus viễn cổ là thật, nhưng không phải tất cả các loài động vật đều không thể ăn.

Những loài trơn bóng, dù có to hơn, miễn là cơ thể không bị biến dạng hoặc mọc vật thừa thì con người vẫn có thể ăn được.

Nếu sợ không an toàn, chỉ cần đảm bảo nấu chín đúng cách là được.

Khương Ninh rất nghi ngờ: "Anh chắc chứ?"

"Yên tâm, chúng tôi đã ăn từ vài năm trước, đặc biệt là ở Siberia, còn ăn cả đồ sống, nếu có chuyện gì thì đã chết từ lâu rồi."

Gấu Nga không có thịt thì không vui, bắt họ chỉ ăn khoai tây mỗi ngày thì thà chết còn hơn.

Thà ăn thịt, chứ không sống tạm bợ.

Cuộc sống không có thịt thì chẳng có ý nghĩa gì.

Mỗi dân tộc một khác, Khương Ninh mỉm cười không nói gì.

Dò la tin tức là thật, nhưng vẫn phải giữ thể diện, Ivan hiểu rõ về cách đối nhân xử thế của người Hoa, anh ta có lòng mang quà đến.

"Khương, Hoắc, tôi mang quà đến cho hai người."

Vài cân thịt cá sấu và thịt hải cẩu.

Cá sấu không dễ đánh, họ đã rất vất vả mới bắt được vài con, vì thế mà có người còn bị thương.

Trước thiên tai, Bắc Cực có hải cẩu, nhưng cô đến đây lâu như vậy vẫn không thấy, không ngờ người Nga lại ăn chúng.

Khương Ninh hơi ngạc nhiên: "Hải cẩu lại quay trở lại rồi sao?"

"Ừ, chúng lần lượt bơi lên từ biển."

Để thích nghi với thiên tai, hải cẩu cũng đã biến dị, khả năng tấn công mạnh hơn.

Người Nga không quan tâm, dù sao bạn không ăn nó thì nó sẽ ăn bạn, cứ đánh là được.

Tuy nhiên, họ không ăn bừa bãi, phải chọn những con hình dáng trơn láng không bị biến dạng.

Sống lại hai kiếp, Khương Ninh có cách đối nhân xử thế của riêng mình, cô vừa mới thể hiện sức mạnh, ngay cả xe tăng của quân đội liên hợp cũng không còn.

Người Nga không dám ra tay bừa, nhưng cùng ở Bắc Cực cũng không cần thiết phải trở mặt thành thù.

Vì vậy, cô tỏ vẻ đau lòng, hối hận không thôi: "Ôi, Ivan, nếu anh đến sớm một bước, tôi đã không ném hơn một trăm con cá sấu xuống biển, thịt của tôi ơi."

"Cô Khương thân mến, cá sấu và hải cẩu không ngừng tràn vào từ bên ngoài, chúng không ngừng di chuyển vào bên trong, với khả năng của hai người thì sẽ không thiếu thịt đâu."

Anh ta thậm chí còn thấy rằng đào hố băng để dụ bắt cá sấu là rất khả thi, về có thể thử xem.

Lần đến này, Ivan vẫn không từ bỏ ý định liên minh, người Nga nghĩ rằng nếu hai người bị thương thì có thể nhân cơ hội kéo họ về phe mình.

Ai ngờ người ta không những không hề hấn gì, còn khiến người của căn cứ liên hợp có đi mà không có về.

Ivan đành không nhắc đến nữa, lúc rời đi không quên chia sẻ tin tức: "Khương, Hoắc, sông băng của Bắc Cực ngày càng lớn, số người trôi dạt vào bờ ngày càng nhiều.

Bên ngoài khá hỗn loạn, những đội ngũ có thực lực đang không ngừng di chuyển vào bên trong, nơi này của hai người có lẽ sẽ có người di chuyển đến sớm thôi, hai người phải cẩn thận."

Khương Ninh cảm ơn: "Được, các anh cũng phải cẩn thận."

Đang chuẩn bị đi, ai ngờ anh ta đột nhiên nói: "Sắp đến Tết của các cô rồi, các cô có ăn Tết không?"

Anh ta không nhắc, Khương Ninh cũng sắp quên mất, ngẩn người rồi bật cười: "Ăn chứ, đó là ngày lễ truyền thống của chúng tôi."

Ivan biết người Hoa rất nhiệt tình hiếu khách, anh ta có chút mong đợi hai người sẽ mời mình đến, ai ngờ không một ai mở lời.

Anh ta chỉ đành sờ mũi, tiếc nuối rời đi.

Hố băng đã bị chặn lại hoàn toàn và đóng băng rất chắc chắn, quả nhiên cá sấu không thể lên bờ.

Trôi qua mấy ngày yên bình, nhưng Khương Ninh hiểu rõ, đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão.

Hôm nay cô vừa định ngủ trưa, bên ngoài đột nhiên có tiếng sói tru.

Khương Ninh phản ứng rất nhanh, cầm súng xông ra ngoài, xa xa thấy Bạch Tuyết bị lưới đánh cá trùm lên, bị kéo lê nặng nề trên xe moto chạy trên tuyết.

Chó con ngay tức khắc gầm lên, phóng chân chạy đuổi theo.

Nhưng khoảng cách quá xa, mà xe moto chạy trên tuyết lại chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất ở phía bên kia sông băng.

Khương Ninh vừa đuổi theo vừa hét: "Cola, mau quay lại!"

Cola chạy như tên bắn, liều mạng đuổi theo hướng Bạch Tuyết biến mất...

Bình Luận (0)
Comment