Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 99 - Chương 100 - Đổi Heo Rừng Lấy Lương Thực 2

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 100 - Đổi heo rừng lấy lương thực 2

Đổi heo rừng lấy lương thực 2

Dạy hai người nướng thịt xong, Khương Ninh đi ướp chân giò heo, mặt heo và xương đầu heo rồi nấu chín, đến lúc mang về tầng 18 chỉ cần hâm lại là có thể ăn.

Ngửi thấy mùi thịt, Trương Siêu không nhịn được mà nuốt nước miếng, lập tức gắp một cái chân giò ra gặm.

Cuối cùng cả nồi được bưng ra, ba người cùng cảm thán cho dù chỉ ăn bánh bao cũng cực kỳ ngon.

Trương Siêu tham ăn miệng tiện nói: "Tài nấu nướng tốt như vậy không biết sau này để tên đàn ông chó nào được hời."

Khương Ninh liếc mắt nhìn anh ấy, không nhanh không chậm nói: "Dù sao cũng không phải cậu."

Hoắc Dực Thâm im lặng ăn không nói gì, vô thức liếc nhìn cô.

"Gâu!" Chó con không muốn bị bỏ lại một mình nên chạy tới hóng hớt chuyện vui.

Sen ơi mau nhìn em!

Khương Ninh vỗ đầu nó: "Không có ai phù hợp cả, tớ chỉ sống với Cola thôi."

"Đừng nói bậy." Trương Siêu đùa nhây: "Không có tình yêu vượt giống loài đâu!"

Khương Ninh ra lệnh: "Cola, cắn cậu ấy."

Chú chó lập tức lao về phía trước, nhe răng trợn mắt muốn phun nước miếng chết anh ấy.

Trương Siêu vội vàng xin tha: "Aaaaa, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin anh Chó hãy giơ chân cao quý lên."

Hoắc Dực Thâm lạnh lùng ho một tiếng.

Chú chó chẳng những không buông ra mà còn dùng móng vuốt cào anh ấy.

Vui đùa nhốn nháo ăn tối xong, ba người tiếp tục nướng thịt trong đêm.

Một cân thịt tươi sau khi nướng sẽ cho nửa cân thịt khô, đầy một túi lớn ước chừng hơn mười cân, thêm mấy chục cân thịt vụn, giò heo và mặt heo om đỏ, xương heo sốt...

Làm xong hết thì đã hơn 3 giờ sáng, buổi sáng còn phải đi giao dịch, ba người dứt khoát ở lại biệt thự.

Giường chiếu vẫn còn, chỉ cần thay bằng ga trải giường của mình là được.

Có Cola gác đêm, mọi người ngủ cực kỳ say.

Đến khi Khương Ninh tỉnh lại, Hoắc Dực Thâm đã giao dịch xong, bốn con heo rừng đổi được hơn tám trăm cân gạo mới.

Nấu một nồi mì sợi, ăn uống no nê rồi mới rời đi.

Sau khi về đến tầng 18, Khương Ninh gọi Hoắc Dực Thâm lại: "Cho tôi xem vết thương của anh một chút."

Anh từng trải qua vô số chuyện lớn nhưng khi nghe thấy cô nói vậy thì lại ngây người, không nói được lời nào.

Hoắc Dực Thâm theo cô vào nhà, Khương Ninh muốn kiểm tra cho anh nhưng anh cao quá.

"Anh ngồi xuống đi."

Không đợi Hoắc Dực Thâm ngồi xuống, chó con đã chạy đến giành chỗ trước.

Hoắc Dực Thâm ngồi trên sô pha, Khương Ninh cúi đầu kiểm tra cho anh, quả nhiên phát hiện vết thương đã chảy máu: "Sao hôm qua không nói?"

"Vết thương không nặng."

"Đậu Đậu còn nhỏ, anh đừng coi thường." Không có bác sĩ và thuốc men, lại thường xuyên ngâm mình trong nước, một khi bị nhiễm trùng phát sốt sẽ rất dễ tử vong.

Khương Ninh khử trùng rồi băng bó lại: "Mấy ngày nay không được đụng vào nước."

Một người ngồi, một người đứng, hơi gần nhau.

Cola nhìn chằm chằm bọn họ, đầu nó nghiêng sang trái rồi nghiêng sang phải, đột nhiên chen qua, giơ chân ra trước mặt Khương Ninh.

Nó cũng muốn được băng bó cái chân!

Khương Ninh bật cười: "Qua bên kia chơi đi, đừng gây phiền phức cho tao nữa."

860 cân gạo, 72 cân thịt khô, 30 cân thịt vụn và mấy thứ khác.

Khương Ninh lấy phần thuộc về Cola, cô không tham gia vào chuyện ở biệt thự trên sườn núi nữa, dốc lòng đọc sách và tập luyện ở nhà.

Trương Siêu và Lục Vũ đi thêm mấy ngày, mang hết bồn nước và củi về.

Có một dự án xây dựng dở dang ở khu biệt thự trên sườn núi, thế là hai người mang không ít ống nước về, nghiên cứu cách lắp đặt bồn nước trên sân thượng.

Đậu Đậu vì bị sợ hãi nên cứ ủ rũ, nhưng trẻ con hay quên, qua mấy ngày lại vui vẻ trở lại.

Vết thương của Hoắc Dực Thâm chưa lành nhưng anh vẫn đến đấu tập mỗi ngày.

Anh chỉ dùng một tay khiến Khương Ninh không dám dùng hết sức, sợ sẽ thắng anh.

Nhờ trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh, chỉ sau năm ngày anh đã có thể cắt chỉ.

Trong khi đó, vết thương của Trịnh Vỹ Lệ khá nghiêm trọng, đến ngày thứ mười mới cắt chỉ.

Sau chuyện săn heo rừng, Trịnh Vỹ Lệ không nghĩ đến chuyện đối tập với Hoắc Dực Thâm nữa, thân thủ của anh không phải thứ cô ấy có thể vượt qua được.

Bình Luận (0)
Comment