Ngay khi Hoắc Dực Thâm ném xong quả lựu đạn, Khương Ninh vội vàng trốn vào không gian.
Chỉ ở đó vài phút, rồi lặng lẽ đi ra.
Cách hai người không xa, có năm sáu đội viên cầm súng đang tìm kiếm và lẩm bẩm.
Quái lạ, người đâu rồi?
Hai người từ phía sau ló ra, ra tay gọn gàng cắt cổ họ.
Cẩn thận hết sức, vẫn tạo ra tiếng động nhỏ.
Xa xa, tiếng súng máy vô tình quét tới.
Xem ra, chúng chia thành vô số đội nhỏ, bất kể đội viên sống chết ra sao, chỉ cần phát hiện dấu hiệu là quét sạch.
Lúc này Khương Ninh mới yên tâm.
Đợi khi mọi thứ lại yên tĩnh, cô ném một chiếc giày về phía xa.
Lại một tràng súng vàng lên.
Vài phút sau, có vài người lặng lẽ tiến lại gần.
Cô lại ném một chiếc giày nữa về phía đó.
Liên tục giết nhầm đồng đội, đối phương tức phát điên lên.
Mẹ kiếp, chỗ nào cũng bị quét tan nát rồi mà bọn địch vẫn chưa chết sao?
Đạn sắp hết rồi.
Một khi con người tức giận rất dễ hành động bốc đồng.
Lần này thứ Khương Ninh ném không là phải giày mà là thuốc mê.
Vẫn bị đánh tan nát.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Không biết là ngất thật hay giả vờ, khi Khương Ninh đang nghĩ cách kết liễu an toàn thì.
Trần nhà liên tục phát ra tiếng động, đèn sáng chói liên tục bật lên.
Tầng này rất lớn và rộng, giống như một nhà thi đấu thể thao, trên mặt đất trống trải nằm la liệt hàng chục xác chết.
Tiếng cười vang lên từ trên đầu, tiếng nước ngoài lưu loát mang theo chút kinh ngạc: "Cô có siêu năng lực? Không trách sao nhiều người ở căn cứ đều chết trong tay các người."
Giọng nói kiêu ngạo và tự phụ.
Khương Ninh không phủ nhận, lạnh lùng nói: "Sói của tôi đâu?"
"Gia nhập chúng tôi, không chỉ trả lại sói cho các người, mà ân oán trước đây cũng có thể xóa bỏ."
Khương Ninh rất ngạc nhiên: "Chúng tôi đã giết nhiều người của các người như vậy, chắc chắn không truy cứu sao?"
Giọng nói uy nghiêm, thân phận ở căn cứ hẳn không thấp, suy nghĩ vô cùng thực tế: "Chúng tôi cần những cộng sự mạnh nhất, những người có thể bị các người giết đều là rác rưởi."
Chúng vốn giỏi mua chuộc lòng người: "Chỉ cần các người đồng ý gia nhập, có thể cho các người một vị trí trong Ngũ Nhãn Minh."
Đồng thời cũng là lời đe dọa lộ liễu: "Nếu không, mạng các người cũng phải bỏ lại đây."
"Tôi là người luôn thích đe dọa người khác." Khương Ninh cười khẩy: "Nhưng không thích bị người khác đe dọa."
Thật khéo, thủ lĩnh căn cứ cũng vậy.
Vậy là không có gì để thương lượng.
"Hừ, các người chờ bị cắt thành từng lát đi." Làm anh cả lâu rồi, thủ lĩnh kiêu ngạo không thích vòng vo: "Trò chơi mới bắt đầu, hy vọng các người đừng hối hận."
Dứt lời, cánh cửa xa xa mở toang, tiếng bước chân ổn định truyền ra.
Đi ra là những người đàn ông cao lớn cường tráng... mười anh em.
Khương Ninh không nói lời thừa thãi, giơ súng lên bắn.
Bùm bùm bùm...
Bắn trúng rồi nhưng không ngã xuống, thậm chí máu cũng không có.
Chết tiệt, chẳng lẽ là robot chiến đấu?
Bị tấn công, những người đàn ông cường tráng giơ súng bắn trả, đạn bắn tới tấp.
Nếu hai người không phản ứng nhanh chóng trốn ra sau cột trụ thì đã bị bắn thành cái sàng rồi.
Quả thực là người đàn ông cường tráng như đại bàng, vừa đi vừa quét súng, cảm giác như cột trụ sắp bị quét thủng.
Chúng bước nhanh đến mức suýt nữa thì rách cả bi nhưng may là đạn có hạn, ngay khi sắp đến gần cột trụ thì hết đạn.
Tuy nhiên, chúng bắt đầu nói võ đạo (*), muốn đánh tay đôi một chọi một.
(*): mục đích, cách thức chiến đấu khi đấu võ
(*): mục đích, cách thức chiến đấu khi đấu võ
Đánh tay đôi ư? Đây chính là trò đùa lớn nhất, chỉ là chúng muốn bắt sống cô, cắt lát nguyên vẹn mà thôi.