Phòng giam? Khương Ninh nghĩ đến Ivan đã từng nói, cũng như những người sống sót lần trước.
“Ở đâu?” Cô lạnh lùng nói: "Đưa chúng tôi đến đó.”
Người đàn ông không giở trò lần nữa, ngoan ngoãn mang hai người đến nhà tù.
Nhà tù rất lớn, hơn nữa còn được phân thành từng vùng.
Nam nữ ở khu vực lớn trong cùng được phân tách ra bởi màu da, bên ngoài là từng buồng giam khác, khi các thành viên của căn cứ liên hợp cảm thấy nhàm chán, bọn họ sẽ chọn một vài người từ bên trong ra rồi tra tấn họ.
Bọn họ thật sự rất biết chơi, ngoài sử dụng bạo lực ra, còn có tinh thần hay ngôn ngữ.
Có rất nhiều cách để chơi, chỉ để làm cho bản thân vui vẻ.
Nếu những người này bị bắt ra ngoài, sẽ không có cơ hội quay trở lại.
Lúc Khương Ninh xông vào căn cứ, vẫn còn có người đang chơi cực kỳ thỏa mãn, thậm chí người cũng chưa được đưa trở về.
Cô mở một trong những gian phòng, chỉ thấy người sống sót bị ngược đãi đến cả người bầm tím mặt mũi sưng tấy lên, người kia rúc vào góc tường lặng lẽ ôm lấy cơ thể, mặc dù bên ngoài hỗn loạn, mặc dù gian phòng căn bản không bị khóa lại, lại không có bất kỳ ý định trốn thoát nào.
Trái tim anh ta đã mãi mãi bị cầm tù.
Cùng màu da, từng nét trên khuôn mặt giống nhau, nhưng lại như con búp bê rách nát không còn linh hồn.
Ngọn lửa không rõ trong lòng Khương Ninh bùng lên, dùng dao đưa người đàn ông về với Chúa.
Không phải bọn họ tin Chúa sao, loại chuyện còn không bằng chó lợn này, là Chúa cho phép bọn họ làm sao!
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong, nghe được từng tiếng rên rỉ đau đớn truyền đến.
Khương Ninh tìm được phòng, mở cửa ra.
Một người phụ nữ với cái bụng to đang nằm trên giường, quần áo rách rưới, cả cơ thể bị máu nhuộm đỏ, đôi tay thon gầy không còn sức lực mà giãy giụa…
Quá rõ ràng, trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Một đám súc vật!
“Cứu với, cứu tôi với… ” Nhìn thấy người bước vào đeo Facekini*, lúc đầu người phụ nữ còn sợ hãi, sau đó cầu xin nói: “Cầu xin các người hãy cứu tôi… ”
Người phụ nữ rất gầy, còn có bụng rất lớn, chỉ liếc qua liền có thể thấy được gân xanh trên khắp cơ thể.
Nghe thấy giọng nói của cô ta, khuôn mặt cứng ngắc của Khương Ninh lộ ra vẻ phức tạp, đáng tiếc là cô đang đeo Facekini, không ai có thể nhìn thấy điều đó.
Thật đúng là duyên phận tồi tệ, nhưng không ngờ lại gặp được Trần Nghiên Phỉ ở Bắc Cực.
Cô ta cực kỳ gầy, hai mắt rơi vào vực sâu, trên mặt trên tay đều có vết thương vết sẹo.
Không thể tưởng tượng được, làm thế nào Trần Nghiên Phỉ có thể đi từ căn cứ Gia Thành đến Bắc Cực, sau đó bị cầm tù ở căn cứ liên hợp hơn nữa bị ngược đãi?
Khương Ninh không vui, cũng không có tí hả hê khi người gặp nạn.
Mà là nhìn chằm chằm mặt Trần Nghiên Phỉ một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi: "Đi thôi.”
Lời này là nói với Hoắc Dực Thâm, lại khiến tròng mắt Trần Nghiên Phỉ trừng lớn: "Khương Ninh! Khương Ninh!!”
Khương Ninh cảm thấy buồn cười, xoay người nhìn về phía cô ta: "Có ấn tượng sâu với tôi như vậy?”
Đương nhiên, giọng nói của cô dù có hóa thành tro, Trần Nghiên Phỉ cũng nhớ rõ!
Trần Nghiên Phỉ chảy rất nhiều máu, trong bụng giống như có vô số thanh đao đang cắt thịt, cô ta đau khổ cầu xin: "Khương Ninh, mau giúp tôi với.”
Khương Ninh bình tĩnh nói: "Cô mất nhiều máu như vậy, không sống nổi.”
“Tôi biết.” Trần Nghiên Phỉ thở dốc nói: "Cầu xin cô… Hãy cho tôi được thoải mái.”
“Tại sao tôi phải khiến cô thoải mái?” Khương Ninh hỏi ngược lại: "Cô còn không có can đảm để chết, lại để tôi giúp đỡ cô đạt được mục đích ?”
Cô từ trên cao nhìn xuống Trần Nghiên Phỉ trước mặt: "Lấy mặt mũi ở đâu ra, muốn nhờ tôi giúp cô?”
“Không phải cô muốn giết tôi sao? Bây giờ cô có cơ hội, tại sao lại không giết?”
Khương Ninh không để ý tới sự khiêu khích của cô ta: "Thật ngại quá đi, bây giờ tôi muốn cô sống thật tốt.”
Trần Nghiên Phỉ ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười nửa chế giễu: "Khương Ninh, tại sao cô lại hận tôi đến như vậy?”
Câu hỏi này, Khương Ninh cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Quên đi, so đo với người đầu óc có vấn đề làm gì.
Khương Ninh không có hứng thú muốn biết tại sao cô ta lại rơi vào hoàn cảnh này, còn sống mới là sự trừng phạt lớn nhất.
Chỉ là những gì xảy ra với Trần Nghiên Phỉ, cũng không phải là chuyện đáng mừng.
Còn thảm hơn cô rất nhiều.
Nói thẳng ra, bị nhốt ở đây thì sao có thể có được kết cục tốt đẹp?
Khương Ninh ném dao găm cho cô ta, sau đó xoay người rời đi…