Trần Lạc cảm nhận được pháp lực trong cơ thể không ngừng tăng lên tựa như chỉ cần hắn muốn liền có thể nhẹ nhàng xé rách không gian xung quanh.
Mặc dù Trần Lạc không có tu luyện qua thần thông hay công pháp nào. Nhưng lấy lực lượng cảnh giới hiện tại đủ để hắn nghiền ép tuyệt đại bộ phận tu sĩ.
Có thực lực cường đại cảm giác quả nhiên vô cùng sung sướng.
Lực lượng cường đại bên trong thể nội không ngừng dâng trào. Cũng để cho Trần Lạc trong lòng tự tin tràn đầy.
Lại thêm hệ thống phụ trợ, muốn không bay lên cũng khó khăn.
"Sư phụ, đi tốt, hiện tại ta đã là Thánh Nhân cảnh, bảo trụ truyền thừa Thiên Trúc phong tự nhiên là không có vấn đề gì."
Trần Lạc đối với việc bảo vệ truyền thừa Thiên Trúc phong đã là lòng tin mượt phần. Lấy tu vi Thánh Nhân cảnh của hắn tùy tiện đi nơi nào cũng có thể thu được một nắm đệ tử.
Sau đó, Trần Lạc liền bắt đầu an tán Vương Lập Hiên, để cho hắn nhập thổ vi an.
Mấy ngày kế tiếp Trần Lạc liên tục ở bên trong phòng bắt đầu thích nghi với lực lượng bên trong cơ thể. Lại không ngừng đánh dấu nhận được vô số khen thưởng.
Sau hai mươi lăm ngày.
Thiên Trúc phong.
Trần Lạc lười biếng ngồi dưới một gốc cây đào đã qua ngàn năm tuổi, tiện tay hái xuống một quả đào lớn. Một ngụm liền ăn hết cả quả.
Thuần thục như vậy nhanh chóng liền ăn hết một quả đào đã ngàn năm tuổi.
Gốc đào này chính là hắn ở ngày thứ bảy đánh dấu được. Bên trong ẩn chứa thiên địa linh lực vô cùng nồng đậm. Đối với tu tiên giả có tác dụng vô cùng lớn. Cho dù là Thánh Nhân cảnh cũng có hiệu quả không nhỏ.
Nửa tháng bày Trần Lạc đánh dấu được đủ loại khen thưởng. Có linh đan diệu dược, có đỉnh cấp Thánh binh, cường đại vô song trận pháp Thánh cảnh.
Ở dưới khen thưởng không ngừng Thiên Trúc phong liền bị Trần Lạc biến thành nhân gian tiên cảnh. Đâu đâu cũng có thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm.
So với Thiên Trúc phong trước kia quả thực chính là khác biệt một trời một vực.
Liềm xem như vị tiện nghi sư tôn kia sống lại, cũng không nhất định có thể nhận ra đây chính là Thiên Trúc phong.
Xung quanh Thiên Trúc phong đều bố trí xuống vô số trận pháp đỉnh cấp thủ hộ nơi đây.
Tu vi Trần Lạc ở dưới vô sô khen thưởng cũng đã đạt đến Thánh Nhân tam trọng thiên. Còn nắm giữ được một vài thần thông cường đại.
"Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta khi nào mới xuống núi dạo chơi, nơi đây thật nhàm chán a!"
Ngay lúc Trần Lạc miệng lớn cắn linh đào, một cá thanh âm mềm nhuyễn nhẹ nhàng vang bên tai Trần Lạc.
Cách đó không xa một cái bóng lóe từng đạo bạch sắc nhanh chóng liền từ trong rừng phóng thẳng vào trong lồng ngực Trần Lạc.
Đây là một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết, hai mắt linh động, toàn thân tản ra một cổ khí chất không thể cảm ứng được.
Tiểu hồ ly tại trong ngực Trần Lạc không ngừng ngửi lấy mùi hương trên người hắn.
"Tiểu Bạch, qua mấy ngày, qua mấy ngày, lại để cho ta nằm mấy ngày!"
Trần Lạc nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tiểu hồ ly, cảm giác thoải mái không khỏi khiến cho toàn thân hắn vô cùng dễ chịu.
Vuốt mèo không bằng vuốt hồ ly, loại cảm giác này thật sự quá thoải mái a.
Đầu Bạch Hồ này là Trần Lạc ở vào ngày thứ mười đánh dấu được, đừng nhìn nàng ở trong ngực hắn nhu thuận biết điều như vậy. tu vi của nàng sớm đã bước vào Tạo Hóa cảnh hơn nữa còn là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết.
Cửu Vĩ Hồ là một trong số ít chủng tộc mạnh nhất yêu tộc. Thanh danh hiển hách, là chủng tộc cao ngạo hống hách nhất.
Bất quá Cửu Vĩ Hồ này chính là phần thưởng do hệ thống ban tặng, sớm đã dùng Trần Lạc kết nối với nhau, vậy nên nàng đối với hắn vô cùng thân cận.
"Chủ nhân, chúng ta sao không thu đệ tử, chúng ta Thiên Trúc phong nếu không thu đệ tử liền muốn giải tán a!"
Tiểu Bạch ủy khuất hai mắt lắp lánh hướng về phía Trần Lạc nói.
Tuy hiện tại trên danh nghĩa hắn chính là chủ nhân Thiên Trúc phong, thế nhưng bất quá hắn cũng không quá để tâm đến nó phát triển.
Hết thảy mọi việc đều để cho Tiểu Bạch đi xử lý. Vậy nên đối với tình huống của Thiên Trúc phong nàng cũng là nhất thanh nhị sở.
"Sợ cái gì, không phải mới qua hai mươi lăm ngày thôi sao? Đợi đến ngày thứ ba mươi, tùy tiện xuống núi tìm một cái đệ tử là được!"
Trần Lạc duỗi lưng ra sau lạnh nhạt nói. Hiện tại hắn ở Thiên Trúc phong mỗi ngày đều an nhàn không ngừng đánh dấu, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn nào quan tâm đến việc tìm kiếm đệ tử kia chứ.
Hắn dự định tại ngày cuối cùng tùy tiện nhận một tên đệ tử là được. Chỉ cần Thiên Trúc phong không giải tán đối với Trần Lạc đã là xong việc. Về phần trấn hưng Thiên Trúc phong hắn không có hứng đi làm.
Đánh dấu, nằm nghỉ, trở nên mạnh mẽ chính là mục tiêu duy nhất của Trần Lạc. Đời trước làm game Designer hắn đã nổ lực đủ rồi. Hiện tại có hệ thống không ngừng đánh dấu, hắn càng không muốn cố gắng.
Cuộc sống như vậy Tiểu Bạch cũng
rất là hưởng thụ.
"Cứu mạng a, cứu mạng a, đây là vật gì, nhanh cứu chúng ta!"
Đúng lúc này, một trận thanh âm dồn dập liền truyền vào não hải Trần Lạc.
Có người bị trận pháp Thiên Trúc phong khốn trụ, Trần Lạc giật mình.
Hắn tại phụ cận Thiên Trúc phong bố trí trận pháp Thánh cảnh vô cùng cường đại, liền xem như Thánh Nhân cảnh cường giả, cũng không cách nào thông qua trận pháp xâm nhập Thiên Trúc phong.
Đây cũng là nguyên nhân để Trần Lạc dám đem gốc ngàn năm linh đào trồng trực tiếp ở đây.
"Tiểu Bạch, đi xem một chút là ai can đảm dám xông lên địa bàn Thiên Trúc phong chúng ta!"
Trần Lạc liền phân phó Tiểu Bạch đi xem tính huống như thế nào.
Khu vực biên giới Thiên Trúc phong, lúc này đã bị vô số mê vụ bao phủ. Trong sương mù ẩn ẩn còn có tiếng xé rách cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy thiếu niên thân mặc áo bào trắng, thần sắc bối rối. Trên cơ thể đâu đâu cũng là vết thương, chật vật đến không chịu nổi.
"Thẩm sư huynh, chuyện gì đang xảy ra a,Thiên Trúc phong là có quỷ sao, làm sao đột nhiên trở nên đến đáng sợ như vậy!"
Một vị đệ tử nơm nớp lo sợ nói, quần áo trên người đã bị phá nát, còn có không ít vết máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
"Ta cũng không biết! Tại sao nơi đây lại trở nên đáng sợ như vậy!"
Cầm đầu đám đệ tử áo bào trắng Tử Thẩm Luyện đồng dạng cũng vô cùng thất kinh.
Nguyên lai mấy tên đệ tử này chính là người do Đạo Thiên tông tông chủ phái tới thu hồi lại quyền sở hữu ngọn sơn phong này.
Bọn họ đều là đệ tử thiên kiêu bên trong Đạo Thiên tông. Nhất là Thẩm Luyện còn có thể chất đặc thù.
Thẩm Luyện năm 20 tuổi đã là Niết Bàn cảnh cửu trọng đỉnh cấp cao thủ, khoảng cách Tạo Hóa cảnh, cách chỉ một bước.
Cũng xem như là một thiên kiêu khá nổi danh bên trong Đạo Thiên tông.
Hai tên đệ tử còn lại thực lực đều vô cùng mạnh mẽ. Không nghĩ tới khi tiến vào bên trong Thiên Trúc phong cả đám người liền trực tiếp bị khốn trụ.
Hơn nữa xung quanh còn có không ít dây leo quỷ dị, phối hợp với linh quang không ngừng trùng kích bọn họ. Nếu không phải ai trên người cũng có thủ đoạn riêng chỉ sợ đã sớm chết vô số lần.
"Thẩm sư huynh, chúng ta chạy mau!"
Một vị đệ tử đột nhiên run rẩy nói, chỉ thấy cách đó không xa mọc lên mấy sợi dây leo bám đầy gai nhọn. Mang theo thanh âm xé gió mãnh liệt hướng về đám người mà phóng đi.
Đám người Thẩm Luyện da đầu tê dại, chỉ có thể vô lực đứng nhìn sợi dây leo kia lạnh lùng phóng tới tựa hồ như muốn đem bọn họ xé rách.
Bọn hắn lúc này sớm đã không còn bất kỳ thủ đoạn nào có thể chống đỡ được nữa. Chỉ có thể bất lực đứng nhìn dây leo đâm tới.
"Các ngươi là ai?"
Đúng lúc này, một trận thanh âm hanh lãnh vang lên bên tau đám người.
Đám dây leo xung quanh cũng nhanh chóng tiêu tán đi, mê vụ dần dần tản ra mở ra một con đường cho một đầu hồ ly màu trắng bước đến trước mặt đám người.
"Đây là! Đây là Tạo Hóa cảnh đỉnh cấp đại yêu. . ."
Thẩm Luyện đám người sắc mặt trắng bệch nhìn về phía đầu bạch hồ vô cùng to lớn. Khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi không thể nào giấu được.