Bắt Đầu Trở Thành Phong Chủ, Đánh Dấu Thánh Cảnh Tu Vi! (Dịch)

Chương 6 - Vì Cái Gì Không Còn Nói Sớm Cho Ta Biết

Bất quá, đệ tử có được Thánh Nhân chi tư cũng không dễ tìm a.

Trần Lạc nhíu nhíu mày, Hoang Cổ đại lục vô cùng rộng lớn, thế nhưng các thế lực đỉnh cấp lại san sát nhau, nhiều đến mức đếm hoài không hết.

Người có được thiên phú đỉnh cấp, hay là Thánh Nhân chi tư. Một khi xuất hiện sẽ bị vô số thế lực tranh đoạt sạch sẽ. Nào nào đến phiên Trần Lạc lấy được chỗ tốt.

Nhiệm vụ này tuy khen thưởng phong phú, nhưng lại có chút khó hoàn thành. Muốn ở trong biển người vô biên vô tận tìm ra được một vị đệ tử có Thánh Nhân chi tư. Khó khăn có thể so với lên trời.

Hơn nữa, nếu muốn kiểm tra tư chất của toàn bộ chúng sinh. Thời gian bỏ ra không biết là dài bao nhiêu.

【Đinh! Kiểm trắc đến kí chủ gặp được khó khăn trước nay chưa có, công năng dò xét đã mở ra, có thể dò xét thân phận của người khác!】

Ngay tại lúc Trần Lạc trong lòng phiền não, thanh âm nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên.

"Công năng dò xét? Không tệ, không tệ. Có công năng này tìm kiếm đệ tử có thiên tư cũng thuận tiện không ít."

Trước dò xét chính mình một chút.

【 tính danh 】: Trần Lạc.

【 tuổi tác 】: 21

【 cảnh giới 】: Thánh Nhân cảnh tam trọng thiên

【 thân phận 】: Đạo Thiên tông Thiên Trúc phong phong chủ.

【 công pháp 】: Không.

【 thể chất 】: Không.

【 tư chất 】: Không

【 võ học 】: Trảm Thiên kiếm quyết (Thánh giai trung phẩm)

【 thần thông 】: U Minh Tử Ấn (Thánh giai cao phẩm)

【 pháp bảo 】: Âm Dương Thánh Linh Kiếm (Thánh giai cao phẩm linh bảo), Tử Diệu Thánh Thiên Giáp (Thánh giai cực phẩm linh bảo)

Nhìn tin tức về thân phận của mình, Trần Lạc cũng không có chút bất mãn gì.

Tuy vẫn còn rất nhiều những thứ thiếu khuyết như, công pháp, võ hoc,... Nhưng Trần Lạc trong lòng cũng không mấy để ý. Chỉ cần hắn không ngừng cố gắng đánh dấu. Những thiếu khuyết kia, trong tương lai cũng sẽ bị sự cố gắng của hắn đã động. Mà trở nên ưu tú.

Có công năng dò xét thân phận về sau, Trần Lạc liền ở Thiên Phong thành bắt đầu tìm kiếm đệ tử có được Thánh Nhân chi tư.

【 tính danh 】: Lý Thiết Đản

【 tuổi tác 】: 23

【 cảnh giới 】: Không

【 thân phận 】: Thiên Phong thành người làm Lâm gia.

【 tư chất 】: Không

【 tính danh 】: Vương Nhị Cẩu

【 tuổi tác 】: 26

【 cảnh giới 】: Không

【 thân phận 】: Thiên Phong thành, đội trưởng đội tuần tra.

【 tư chất 】: Không

Tin tức của vô số người đi đường xung quanh tựa như nước lũ tràn vào não hải Trần Lạc. Hắn chậm rãi từ từ ở khắp nơi tìm kiếm. Thời gian theo đó cũng chậm chạp không ngừng trôi qua.

Thiên Phong thành.

Khu vực trung ương, bên trong một phủ đệ khắp nơi bốn phía đều treo đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng. Những người đi đến phủ đệ toàn bộ đều là nhân vật có tiếng ở Thiên Phong thành. Thậm chí là cả Đông Vực.

Ở xung quanh, mỗi một hộ vệ tuần tra tu vi đều đã đạt đến Huyền Đan cảnh cao thủ.

Phủ đệ bốn phía vui vẻ náo nhiệt. Trong ngoài ai ai cũng đều là một mảnh hân hoan.

"Âu Dương gia chủ, chúc mừng chúc mừng!"

"Chúc mừng Âu Dương gia chủ đại thọ 200 tuổi, chúc Âu Dương huynh phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn!"

"Ấy, làm sao lại nói nhứ vậy, Âu Dương gia chủ thế nhưng là cường giả Tạo Hóa cảnh đỉnh phong. Đông Hải Nam Sơn làm sao có thể cùng so sánh Âu Dương gia chủ. Cần phải chúc Âu Dương gia chủ vạn sự như ý, sớm đột phá Thánh cảnh."

"Không tệ, không tệ, là ta nói sai, ta tự phạt ba chén!"

Âu Dương gia trên yến hội, rất nhiều khách quý đều cho Âu Dương Phi Hồng đã đặt chân đến nữa bước Thánh cảnh. Vậy nên không ngừng ríu rít vuốt mông ngựa mong lấy lòng được Âu Dương Phi Hồng.

Gia chủ Âu Dương gia thân mặc một bộ áo bào đỏ, mái tóc đen nhánh không gió tự bay. Dù đã tròn 200 tuổi nhưng hắn lại không có chút nào già nua, thoạt nhìn vô cùng hào hoa phong nhã.

Hai mắt hắn không giận tự uy từ trên người Âu Dương Phi Hồng một cổ khí tức uy nghiêm mà túc mục không ngừng tán phát ra, mang lại cho kẻ khác một loại cảm giác áp bách khó nói thành lời.

Hắn đột nhiên nở ra một nụ cười thản nhiên, khiến cho mọi người cảm giác như bản thân đang tắm trong gió xuân.

Yến hội như bùng nổ, cảnh tượng trọ chuyện vui vẻ đâu đâu cũng có.

"Đa tạ các vị đã đến tham gia tiệc mừng thọ của Âu Dương mỗ, hôm nay..."

Âu Dương Phi Hồng nâng tay lên, đám người xung quanh như hiểu ý lập tức liền trở nên yên lặng. Chờ đợi Âu Dương Phi Hồng lên tiếng nói.

"Gia chủ, không xong, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn..."

Đúng lúc này một trận thanh âm dồn dập tiếng đánh gãy Âu Dương Phi Hồng.

Cách đó không xa, một nô bộc thần sắc kinh hoảng, lộn nhào chạy vào bên trong yến tiệc.

Âu Dương Phi Hồng sắc mặt âm trầm. trong mắt lóe lên một tia hung quang.

"Hoảng loạn cái gì, không nhìn thấy hiện tại ta đang tiếp khách sao, hô to gọi nhỏ còn ra cái thể thống gì, nếu có người không biết, còn cho là Âu Dương gia ta không có gia phong đi!"

Từ trên người Âu Dương Phi Hồng một cổ lực lượng cường đại trực tiếp đánh tên nô bộc kia đâm mạnh vào trên một cây cột trụ cách đó khá xa.

Xung quanh các tân khách tất cả đều lặng ngắt như tờ, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Tên nô bộc kia bị lực lượng to lớn trùng kích khiến cho cả người si ngốc. Hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

"Người đâu, đem thứ không biết chết sống kéo xuống cho ta!"

Âu Dương Phi Hồng thản nhiên nói.

Lập tức liền có một đội hộ vệ chạy đến nhanh chóng liền thu thập xong hiện trường, lại đem người kéo đi.

Yến hội vẫn tiếp tục, lại nhanh chóng khôi phục sự náo nhiệt như trước, dường như đối với tất cả người ở đây chuyện vừa rồi vốn chưa từng xảy ra.

Sau ba canh giờ, yến hội tiến nhập cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, tất cả mọi người đều tận hứng không thôi.

"Bá bá bá! ! !"

Đúng lúc này, một nam tử thân mặc trường bào màu xanh từ bên ngoài cấp tốc đi đến.

Âu Dương Phi Hồng nhìn thấy một màn này thì không khỏi nhíu mày bất quá yến hội cũng đã sắp kết thúc nên cũng không nói gì.

"Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

Âu Dương Phi Hồng bưng một ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

"Gia chủ, thiếu gia xảy ra chuyện, hắn bị người bên đường đánh chết!"

Nam tử trung niên kế sát bào bên tai Âu Dương Phi Hồng khẽ nói.

"Huy nhi bị người đánh chết?"

Âu Dương Phi Hồng khuôn mặt đột nhiên đại biến. Sắc mặt khó coi đến cực điểm, thân thể run lên nhè nhẹ, trong con mắt thâm thúy lộ ra chằng chịt vô số tơ máu.

Ba!

Đột nhiên, Âu Dương Phi Hồng bàn tay khẽ lật liền tung ra một chưởng vào mặt tên nam tử kia.

Hắn ta ngay lập tức liền bị đập bay, đâm vào mặt bằng cách đó khá xa. Ngay lập tức chiếc bàn gỗ liền chia năm xẻ bảy.

"Vì cái gì? Vì cái gì không nói cho ta biết sớm hơn? Vì cái gì?"

Âu Dương Phi Hồng thanh âm khàn khàn, trong mắt lộ ra hung quang, mái tóc vốn đen nhánh trong nháy mắt liền trở nên bạc trắng. Từ trên người hắn một cổ uy áp như núi lửa phun trào, phảng phất như muốn đem toàn bộ người nơi đây trực tiếp trấn áp.

Tên nam tử kia bị đập cho choáng váng, trong lòng không khỏi chửi thầm.

"Sớm một chút nói cho ngươi, ta đã phái người đến đây rồi a, còn không phải bị ngươi đánh cho biến thành ngu ngốc sao!"

Tân khách xung quanh bị khí thế của Âu Dương Phi Hồng trấp áp không khỏi cảm giác bản thân rơi xuống vực sâu tùy thời đều có thể bị trấn áp đến chết.

Ầm ầm!

Một láu sau Âu Dương Phi Hồng lúc này khí thế phát ra càng thêm mãnh liệt. Trong cơ thể hắn tựa như đã phá vỡ một đạo xiềng xích nào đó. Linh khí xung quanh tựa như thủy triều không ngừng hướng về cơ thể Âu Dương Phi Hồng lao tới.

Trên cơ thể hắn dần dần xuất hiện vô số tầng kim quang, nhanh chóng liền bao phủ toàn bộ yến hội.

Bình Luận (0)
Comment