Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 36


Lão giả lẩm bẩm nói, ngay cả hộp thuốc đựng linh dược trong tay lão cũng bị lấy về.

Cây Hạc Linh có thể dễ dàng nhìn thấy sâu trong núi Ninh Vân.

Hộp thuốc này chính là chế tạo từ cây Hạc Linh, không phí chút nào.

Chẳng qua nhiều năm sau, khi Trần Tầm biết được việc này đã đấm ngực dậm chân, cả người cảm giác như có kiến bò, mỗi lần nhìn thấy cây Hạc Linh hắn lập tức dùng rìu chặt bỏ.

Lúc này bọn hắn lại đi tới một chỗ Luyện Đan các khác, nơi này bán đan dược đắt hơn so với tán tu nhưng phẩm chất rất uy tín.

“Vị đạo hữu này có vừa ý món nào không?”Một vị tông môn đệ tử tiến đến nghênh đón Trần Tầm, đồ vật ở đây rực rỡ muôn màu, có lò luyện đan, linh dược, đan dược, thuật luyện đan và đầy đủ mọi thứ khác.

Hắn đã gặp qua rất nhiều tán tu kỳ lạ, cho nên vị nam tử đầu đeo khăn che mặt màu đen này tất nhiên sẽ không nhấc lên gợn sóng nào trong lòng hắn.

“Lò luyện đan này bán thế nào?" Trần Tầm ho một tiếng, làm bộ như rất hiểu nghề.

“Đây là lò luyện đan Hoàng Giai hạ phẩm, chỉ cần hai mươi khối linh thạch hạ phẩm.


”Tông môn đệ tử cười giới thiệu nói, sau đó chỉ vào một cái bếp lò nhỏ: "Cái lớn hơn này cũng là! "“Ta sẽ lấy cái này.

”Trong lòng Trần Tầm run lên, sao lại đắt như vậy, thế là không nhịn được hỏi: "Vị đạo hữu này, ta thấy bếp lò tán tu bán cũng chỉ có mười khối linh thạch hạ phẩm.

”“Chúng phần lớn là lò luyện đan không rõ phẩm cấp hoặc là đã bị hư hao tương đối nhiều.

”Đệ tử tông môn kiên nhẫn giải thích: "Điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với tỷ lệ thành đan và phẩm chất của đan dược.

”"Chuyên nghiệp!"Trần Tầm khen, quả nhiên mua loại pháp khí này còn cần phải đi theo thương gia chính quy, sau đó hắn giao linh thạch rồi rời đi.

Phần lớn đồ vật ở Tu Tiên giới chia thành bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Mặc dù còn có cấp bậc cao hơn nhưng đó không phải là loại mà tu sĩ bình thường như hắn có thể tiếp xúc.

“Ọ~~”Đại Hắc Ngưu rất thích bếp lò nhỏ này nên vẫn luôn kêu để Trần Tầm cho nó xem.

Tài lữ pháp địa*, cổ nhân đã nói không sai, Trần Tầm khẽ thở dài, cho dù là trường sinh cũng trốn không thoát khỏi định luật này.

(*Tài lữ pháp địa: Thuật ngữ đạo giáo, nói về bốn điều kiện mà người tu đạo phải có.

)Chỉ cần cẩu thả một chút thôi thì nằm mở mới tu luyện đến thiên hoang địa lão, tốt nhất ngươi cứ chờ tu vi bị kẹt ở đấy đến chết đi.

Sau đó, bọn hắn lại tiếp tục buôn bán sách nhỏ, mà phản ứng của mọi người đối với cuốn sách nhỏ năm ngoái khá tốt, một ngày đã bán được hơn một trăm linh thạch.

Trong một góc âm u nào đó, ánh mắt Trần Tầm lấp lánh nhưng không có cảm giác mừng thầm.

“Lão Ngưu, chúng ta năm nay bán cũng đừng bán nữa.

”“Mu?" Đại Hắc Ngưu khó hiểu, cái này không phải bán rất chạy sao.

“Loại sách nhỏ này thứ nhất là quá dễ bắt chước, thứ hai cũng quá mức thu hút sự chú ý nên chúng ta chỉ cần thùng vàng đầu tiên thôi.


”“Ọ!”Đại Hắc Ngưu giật mình, hiện tại đầu óc nó càng ngày càng thông suốt, nghe một chút đã hiểu được, chỉ cần một ánh mắt của Trần Tầm nó đã hiểu được hắn muốn làm gì.

Đương nhiên, ánh mắt của người khác thì nó lại không hiểu lắm.

“A, đạo hữu, thì ra ngươi ở đây.

" Một lão nhân mặc áo trắng bồng bềnh, mỉm cười đi tới, giống như đã tìm bọn họ một lúc lâu.

“Chuyện gì vậy?”Trần Tầm nhìn chăm chú, hóa ra là lão già lừa đảo đan dược lúc trước.

“Chỗ ta có một phần tạo hóa, có liên quan đến sách của ngươi, không biết đạo hữu có hứng thú không?”Lão nhân khoanh tay cười nói, lão quan sát Trần Tầm đã lâu, hàng năm đều đến nhưng không dám vượt ải, lão không tin hắn không mắc câu.

Trần Tầm yên lặng lắc đầu, hắn không nói một lời dắt Đại Hắc Ngưu đi ra đường, trong mắt không hề có hứng thú.

Lão nhân giật mình, nói: "Thì ra thật sự là một tên ngốc à, đồ đầu gỗ.

”Trên đường đi.

“Lão Ngưu, ngươi nhớ kỹ, chúng ta cả đời này không hại người, không muốn chiếm hời của người khác nhưng tuyệt đối đừng tin sẽ có bất cứ chuyện tốt gì có thể ập tới với chúng ta.

”Ánh mắt Trần Tầm thâm thúy, gằn từng chữ: "Có thể chúng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ duyên nhưng chúng ta vĩnh viễn sẽ không thua thiệt.


”“Mu!” Đại Hắc Ngưu liên tục đẩy Trần Tầm, nó nhớ kỹ rồi.

Bọn hắn lại bắt đầu đi tìm hạt giống linh dược, mặc dù linh dược khó cầu nhưng hạt giống lại rất nhiều, Trần Tầm mua vài túi, lúc mở ra mới phát hiện bên trong có hơn một nửa là loại đã chết, vàng thau lẫn lộn.

Trần Tầm ngay lập tức bỏ xuống, hắn đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tư và nắm giữ được “Thuật hỏa cầu”, tên này thật sự nghĩ rằng bản thân hắn rất dễ bắt nạt sao.

“Rõ ràng ta đưa cho ngươi một túi linh thạch, vậy mà ngươi chỉ đưa cho ta nửa túi hạt giống là như thế nào?”Trần Tầm nhíu mày, chẳng qua là không có ai thấy được.

“Mu!!” Đại Hắc Ngưu cũng tức giận kêu lên một tiếng đối với quầy hàng.

“Như thế nào? Hạt giống linh dược vốn dĩ là như vậy đấy, chẳng lẽ đạo hữu muốn gây chuyện sao?”Nam tử cười nhạo một tiếng, một đạo hoàng phù bay lên giữa không trung, hai ngón tay lướt nhẹ một cái khiến một trận quang mang được kích phát rồi nháy mắt biến mất không thấy đâu, hắn khiêu khích nhìn Trần Tầm.

Một tên ngốc đội mũ trùm đầu màu đen dẫn theo một con trâu mà thôi, chỉ cần buôn bán ở đây mấy năm thì ai mà không biết tên này chỉ là một tên Luyện Khí kỳ tầng thứ ba không nơi nương tựa chứ.

Trong mắt Trần Tầm hiện lên linh quang, người này vậy mà là Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất giàu có.

“Liêu đạo huynh, người nào dám gây sự ở đây vậy?”.

Bình Luận (0)
Comment