Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 16


Vương Mạnh Viễn liếc nhìn Diêu Nhược Linh một cái, đề nghị nói: “Không phải chúng ta mang theo.

.

”Anh ta còn chưa nói xong đã bị Diêu Nhược Linh ngắt lời: “Bây giờ thì chưa cần, đạo cụ trị thương có hạn, hai người các cậu còn không có túi đựng thẻ cho người mới, nếu sử dụng hết đạo cụ vào ngày đầu tiên, đến mấy ngày cuối trò chơi bị thương thì các cậu định làm thế nào? Dựa vào cơ thể tự hồi phục à?”Người vừa sử dụng đạo cụ trị liệu vào ngày đầu tiên Cố Cảnh Thịnh: “……”Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Cố Cảnh Thịnh, Hạ Nam càng thêm chắc chắn cô là dân mới vào nghề, không có lực uy hiếp.

Lưu Hàn Nho không phải người cùng phòng với đám Diêu Nhược Linh, cũng không sợ cô ta như Vương Mạnh Viễn, liền xen vào nói: “Cũng chỉ có một người bị thương mà thôi, không thể dùng hết ngay chứ?”Diêu Nhược Linh phớt lờ anh ta, lạnh lùng nói với Hạ Nam: “Những người mới anh mang theo thì anh tự dạy dỗ, đừng có mà cản trở người khác.

”Hạ Nam cười thở dài, nhẹ nhàng giải thích với Lưu Hàn Nho: “Sau khi trở thành người chơi chính thức sẽ nhận được một túi thẻ có 5 ngăn.


Rất khó để tăng thêm ngăn trống cho túi đựng thẻ, vậy nên trước khi vào phó bản cậu phải chọn đạo cụ hữu dụng nhất.

”Hạ Nam nghe vậy liền cúi đầu, Cố Cảnh Thịnh ngớ người lặp lại: “Rất khó để tăng thêm ngăn…”“Có thể nhận được ở Rút Thăm Trúng Thưởng, hoặc tìm thấy trong phó bản nhưng khả năng là không cao.

”Người đáp lại cô là mặt trẻ con vẫn luôn đứng ở ngoài cùng những người chơi.

Diêu Nhược Linh cảm khái nói: “Cho dù là đám người cũ bọn tôi thì số ngăn đựng thẻ cũng chỉ có 7, 8 ngăn mà thôi, nghe nói có cả người chơi sở hữu 10 ngăn, nhưng cũng chưa ai thấy bao giờ.

”Tôi chính là cái 10 ngăn nè!Mong muốn sống sót của Cố Cảnh Thịnh đã ngăn cản cô phát ra tiếng —— lúc này mặc kệ là phàn nàn hay phô trương sự giàu có của mình thì cũng dễ dàng bị ăn đấm mất.

Mặc dù quá trình hái trái cây xảy ra tai nạn nhưng những người chơi đã nhanh chóng trở về vị trí của mình bắt đầu làm nhiệm vụ, Cố Cảnh Thịnh còn cố ý nhìn xem Vưu Nhất Minh trên đường trở về cây số 4 — làn da lộ ra bên ngoài của đối phương có đầy những vết xanh tím, cả người cứ như được tách rời khỏi xương, sưng vù thành hình dáng cơ thể của Hạ Nam.

Cố Cảnh Thịnh có chút cảm khái, Vưu Nhất Minh là người chơi chính thức, chắc chắn anh ta có túi đựng thẻ, đạo cụ trị thương đều thuốc cấp bậc sao thấp nên tần suất rút trúng nhất định là cao, vậy mà anh ta lại quyết định không chọn chữa thương mà nghe theo quyết định của Diêu Nhược Linh.

Đối với một người mới không có người hướng dẫn như Cố Cảnh Thịnh, việc hái trái cây cũng không dễ dàng như cô nghĩ, chưa kể leo lên leo xuống gây khó khăn về mặt thể chất, hệ sinh thái địa phương ở đây cũng khiến người ta đau đầu không kém — đàn ong có thể bị kích hoạt bởi bất kỳ người chơi nào đó, sau đó toàn bộ người chơi sẽ trở thành phạm vị tấn công của đàn ong.

Từ sáng tới chiều, số lần đàn ong điên cuồng tấn công là 7 lần.

Rút kinh nghiệm từ lần chạy trốn đầu tiên, sáu lần chạy trốn sau Cố Cảnh Thịnh đều bước từng bước vững chắc.


3 giờ 12 phút chiều, Vưu Nhất Minh động tác chậm nhất cũng hái xong trái cây dưới sự giúp đỡ của Diêu Nhược Linh, sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định trực tiếp xuống núi.

3 giờ 49 phút, tất cả người chơi đã ở dưới chân núi.

Ngoài việc ghi lại trải nghiệm trò chơi của mình trong ghi chú, Cố Cảnh Thịnh còn ghi ra một bản diễn biến đơn giản của sự kiện xảy ra trong phó bản—Thân là người chơi duy nhất bị thương do thiếu khả năng giữ thăng bằng, ngoại trừ tố chất thân thể, cô cũng kéo luôn khả năng ghi nhớ vào phạm vi thiếu tự tin của mình.

Vào lúc 4 giờ 50 phút, ngay khi những người chơi chờ đợi chán tới mức muốn xông tới đánh chủ nhà thì lão Ivan cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người với cỗ xe ngựa của ông ta.

“Những kẻ lười biếng, những kẻ đòi nợ, những kẻ hạ đẳng chuyên lừa gạt đồ ăn thức uống! Lũ các ngươi ngồi trên xe ngựa của lão Ivan, buổi tối còn ăn bánh mì của lão Ivan, lại ngủ ở nhà gỗ nhỏ của ta thế mà dám không thành thật làm việc! Nếu con mắt các ngươi còn chưa hoàn toàn bị che phủ bởi tro bụi thì hãy dùng đôi mắt gian xảo ấy mà nhìn đi, những trái cây đáng yêu thế này lại bị bỏ vào nhầm giỏ, đây là sai lầm không thể tha thứ được….

Ồ, chỉ có một tên là cho vào đúng giỏ thôi, nhưng cũng không đáng được khen, vì đây là toàn bộ thành quả của hắn ta ngày hôm nay!”Lão Ivan điên cuồng lên án người chơi bằng giọng điệu vang dội, khoa trương, ngữ điệu của lão thì cứ như hát hí kịch.

Ngoại trừ Vưu Nhất Minh phụ trách cây số 8 thoát khỏi một kiếp ra thì không người chơi nào có thể thoát khỏi mưa rền gió dữ từ miệng lão.


Những người chơi mới đứng ngây ra như phỗng, người chơi cũ thì nén giận, duy nhất có thể giữ vững hình tượng chính là mặt trẻ con đến NPC còn không dám đến gần ba mét, cùng với Hà Sở Văn vẫn giữ lễ phép mỉm cười nghe mắng.

Cố Cảnh Thịnh cảm thấy có chút đồng tình với Hà Sở Văn, những người chơi khác tuy bị chửi nhưng ít ra có thể nhìn trời nhìn đất, rời sự chú ý của mình thông qua việc chủ động lựa chọn hiệu ứng hình ảnh, mà người này chỉ có thể ở trong trạng thái màn hình đen, thụ động tiếp nhận tạp âm vang dội.

Mã Thông không kiên nhẫn gãi đầu: “Sao tôi cảm thấy cách ông ta nói chuyện cứ lạ lạ?”Hạ Nam: “Hay đó là giọng của phiên dịch viên? Nếu đã đặt tên tiếng anh thì nói như vậy mới phù hợp với bối cảnh của trò chơi.

”Tào Uyển Diễm: “Thế sao ông ta không nói tiếng anh cho nhanh đi?”Cô gái nhỏ với kho kiến thức đang trong quá trình tăng lên này vô cùng ngây thơ, không hề nhận ra sau khi hỏi xong, hầu hết những người chơi đều bất giác cứng đờ người lại, cho đến khi Cố Cảnh Thịnh chậm rãi nhắc nhở: “Nếu là nói tiếng anh thì phó bản này không cần viết mấy cái tin nhắn linh tinh kia nữa, vì ngay từ giai đoạn nghe hiểu đã thất bại thảm hại rồi.

”.

Bình Luận (0)
Comment