Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 22


Mặt trẻ con đã chờ ở đó từ trước ——mặc dù theo lý trí thì Cố Cảnh Thịnh biết đối phương chỉ đứng nghiêm trước cửa nhà chính nhiều nhất là 30 phút, nhưng nhìn thấy gương mặt như đã phải chờ cả ngàn năm của anh ta, cô vẫn vô thức nhẹ bước nhanh tới.

“Có phát hiện được manh mối gì không?”Cố Cảnh Thịnh không có bất kỳ rào cản tâm lý nào khi loại chiếc bàn chải cọ sàn ra khỏi phạm vi manh mối, đáp: “Không thấy.

” Sau đó hỏi lại: “Còn anh thì sao?”Mặt trẻ con trả lời dứt khoát: “Cũng không có.

”Vưu Nhất Minh cũng ra tới nơi, anh ta đã lục soát căn nhà gỗ từ lâu, bởi vì trước đó đã cẩn thận tìm kiếm, nên khi kiểm tra lần thứ hai thì tiến độ vẫn giậm chân tại chỗ, Diêu Nhược Linh cùng Hà Sở Văn cũng tỏ vẻ không thu hoạch được gì, không biết có phải giống như Cố Cảnh Thịnh tìm thấy đạo cụ đặc biệt không, hay thật sự không tìm được gì, thay vào đó, trong phòng Hạ Nam phát hiện một mảnh giấy nhỏ trong khe hở dưới mặt đất, trên đó ghi [Cây màu xanh lam ở bên cạnh cây màu vàng].

Cố Cảnh Thịnh dừng ngay hành động đang định ghi lại manh mối mới: “……”Hoàn toàn đúng, nhưng không có chỗ dùng.

Bọn họ đã biết cây số 3 là màu vàng, cây số 2 là màu xanh lam, như vậy việc cây màu xanh lam ở bên cạnh cây màu vàng rõ ràng là kết luận rút ra được mà chẳng cần dùng đến suy luận.


Mặt trẻ con đột nhiên mở miệng, ngắt lời Hạ Nam: “Chúng ta cùng tới phòng Hà tiên sinh nhìn xem, đôi mắt của Hà tiên sinh không được tốt, có khi sẽ bỏ qua manh mối nào đó cũng nên.

”Hà Sở Văn mỉm cười: “Được thôi.

”Hạ Nam kỳ thật cũng có ý tưởng này, mỗi tội không dám chủ động nói ra để có gì còn tránh chọc giận cái tên trông còn giống người chơi cũ hơn cả ông ta, hiện tại đã có người dẫn đầu, người được nêu tên cũng không thấy phản đối gì, đương nhiên ông ta phải nhanh chóng đi theo rồi.

“…Anh Hà, phòng của anh sạch sẽ thật đấy.

”Vừa bước vào cửa, Vương Mạnh Viễn không chờ được mà bắt đầu nịnh nọt.

Cố Cảnh Thịnh tán thành trong lòng — mặc dù cô cũng không có nhiều mẫu bên trong nhà gỗ để tham khảo thêm, nhưng đến phòng ngủ của mình hay phòng của Lưu Hàn Nho đã chết đều bừa bộn gấp hai lần so với căn phòng này của Hà Sở Văn.

Chăn trong phòng được gấp thành khối đậu hũ gọn gàng — từ sau khoá huấn luyện quân sự thì Cố Cảnh Thịnh vẫn chưa từng thấy qua đồ dùng trên giường nào có góc cạnh như vậy nữa — đến một hạt bụi trên sàn cũng không có, thậm chí nhà vệ sinh cũng được lau chùi cẩn thận.

Yêu sạch sẽ không phải là một đức tính khó gặp, nhưng để duy trì thói quen này trong phó bản, nơi khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng thì, Cố Cảnh Thịnh nhìn căn phòng ngăn nắp rực rỡ, rồi nhìn qua bộ vest phẳng phiu và đôi giày da bóng loáng của Hà Sở Văn, nhất thời chỉ có thể ngưỡng mộ anh ta như ngọn núi cao.

Hà Sở Văn không thấy được ánh mắt phức tạp của những người chơi khác, chỉ cười nói: “Tôi có thói quen dọn dẹp môi trường sống của mình, như vậy cũng thoải mái và thuận tiện hơn.

”Khi mọi người đang hỗ trợ tìm kiếm manh mối, người có tính tình hơi kiêu ngạo như Diêu Nhược Linh động tác cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng, để tránh không cẩn thận làm lộn xộn phòng người ta.

Trong phòng này thật sự không có gì cả, sạch sẽ như thể vừa mới được làm tổng vệ sinh theo tiêu chuẩn cao cấp và khắt khe, không được bỏ qua bất kỳ góc chết nào.

Thời điểm nhóm người chơi đơn độc quay trở về phòng tìm kiếm manh mối, cửa phòng của Lưu Hàn Nho một lần nữa bị khoá lại, chìa khóa tạm thời được giữ bởi Hạ Nam, người chơi cùng phòng cậu ta.


Chờ khi Cố Cảnh Thịnh quay trở lại một trong hai hiện trường vụ án ngày hôm nay, căn phòng đã được ngăn cách vật lý để tránh trường hợp NPC đi vào trước phá hỏng hiện trường.

Ở giữa căn nhà gỗ là xác cậu thiếu nhiên đang nằm lặng lẽ, tư thế giống hệt như khi những người chơi rời đi — đầu của cậu ta gần như hoàn toàn tách khỏi cơ thể, chỉ còn lại một ít da thịt dính trên cổ, trong bụng bị đào rỗng hoàn toàn.

Mặt trẻ con lạnh nhạt nói: “Nếu có thời gian, chúng ta hãy điều tra xem Lưu Hàn Nho chết như thế nào.

Tôi nghĩ đêm nay sẽ có nạn nhân mới.

”Trong lòng Cố Cảnh Thịnh hơi trầm xuống, cô cũng không ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần bật [Bạn thân của thám tử] lên thì sẽ được an toàn tới cuối, đại lão thì khẳng định đến phút cuối mới ra tay, chút hào quang may mắn ấy thì cùng lắm là cho cô lãnh cơm hộp muộn hơn một chút so với đám người chơi mới thực lực thấp mà thôi.

Hạ Nam nhỏ giọng thì thầm điều gì đó với Diêu Nhược Linh, thấy sau đó cô ta gật gật đầu rồi đưa một tấm thẻ bài cho Vương Mạnh Viễn.

“Anh phụ trách sử dụng đạo cụ này đi.

”Diêu Nhược Linh liếc anh ta một cái, nói thêm: “Không muốn cũng được, nhưng anh hẳn là biết bản thân mình chính là người chơi dự bị cuối cùng.


”Sắc mặt Vương Mạnh Viễn trở nên tái nhợt, nhưng anh ta cũng không thể từ chối yêu cầu của người chơi cũ, chỉ run rẩy nhận lấy tấm thẻ.

Cố Cảnh Thịnh đứng cách anh ta không xa, thuận liếc nhìn phần giới thiệu trên thẻ.

[Kính lúp “đừng nhìn trộm”: Các cạnh xung quang của nó đã bị mài mòn nặng, bề mặt dính đầy vết bẩn không thể rửa sạch và có khả năng bị hư hỏng hoàn toàn, nhưng ~~ Tiến sĩ lúc còn sống vẫn không muốn bán kính lúp của mình cho người khác.

~~~ cảnh sát trưởng từng công bố rằng ông ta sử dụng kính lúp này để tìm thấy các vết máu vô cùng cũ trong khách sạn Chandelier mới được cải tạo.

“Chúng tôi không biết nguyên nhân tại sao cảnh sát trưởng lại tự rót axit vào hốc mắt của mình, theo lời khai của y tá, Anh ta liên tục quát lớn là nhất định phải tẩy sạch lớp bụi trên kính của mình, nhưng tôi thề có chúa là anh ta chưa bao giờ đeo kính cả!”Cấp bậc vật phẩm: Ghi chú: Đề nghị không sử dụng liên tục trong thời gian dài, nếu không thị lực của người sử dụng sẽ có những thay đổi không thể khắc phục được.

].

Bình Luận (0)
Comment