Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 166

Chương 182: Bảo mật  

             "Mẹ Phi Phi, hôm nay sao rảnh rỗi vậy, không đi làm ở nhà Tiểu Dục sao?”  

             Đang lúc Cổ Dục ở giữa núi sâu tìm được ổ rắn, ở một bên khác tại thôn Cổ gia, thừa dịp hôm nay nghỉ ngơi nên Lý Vân Vân quyết định quét dọn dẹp nhà cửa. Cô bưng một chậu nước bẩn đi ra cửa chính, rồi đổ vào bên trong một rãnh thoát nước. Sau đó cô thấy một người phụ nữ trung niên đang ăn hạt dưa đi tới, vẻ mặt bát quái nhìn về phía cô hỏi.  

             “A, là do hôm trước mới chuyển các xong, nên tôi cùng Tiểu Lôi được nghỉ hai ngày.”Nghe được cái này lời nói, Lý Vân Vân cũng nghiêng đầu nở nụ cười.  

             Cô biết người đàn bà này, trong thôn bà ta luôn nổi danh là một trong những người nhiều chuyện ở trong thôn.  

             Về cơ bản không chỉ có ở trong thôn, mà ở thành thị trong mỗi khu chung cư đều có một đám người ưa thích nói chuyện nhà người khác. Cứ vào đầu giờ chiều thì mấy vị bà tám này lại kéo ra tụ tập cùng nhau nói chuyện bát quái của nhà người ta.  

             Thôn Cổ gia cũng không ngoại lệ, nơi các bà tụ tập chính là tại cửa thôn bên dưới cây đại thụ, ở đó có một quán ăn nhỏ. Bây giờ cũng gần đến giờ trưa rồi, chắc người đàn bà này lại đi tụ tập nữa đây.  

             Nhà người đàn bà này cách nhà Lý Vân Vân hai căn, cho nên cũng được coi là hàng xóm với nhau.  

             Người đàn bà này tính tình thật sự không xấu, hơn nữa còn rất nhiệt tình. Trước đó khi Lý Vân Vân bận việc bà ta còn giúp giữ Lưu Phi Phi. Thật ra cũng chỉ là do bà ta nói chuyện hơi đanh đá chua ngoa mà hôi.  

             "Ài, tôi nghe nói Tiểu Dục tuy nhìn thế nhưng lại là một người rất có tiền. Mỗi lần bán cá đều bán được cả mấy trăm ngàn.” Nghe Lý Vân Vân nói như vậy, người đàn bà này không khỏi tò mò liền đến gần thăm dò.  

             “Cũng có thể lắm.” Nhìn người đàn bà kia một mặt tò mò, Lý Vân Vân chỉ nở nụ cười. Thế nhưng cũng không nói thêm cái gì. Chuyện xe cá của Cổ Dục có thể bán được mấy trăm ngàn là do bị Cổ Nhạc Thành chọc ra, nên toàn thôn đều biết. Đương nhiên, mấy người bọn họ có tin hay không thì Cổ Dục cũng không quan tâm.  

             Về phần Lý Vân Vân, cô cũng không thể nào nói chuyện liên quan tới vấn đề trong nhà của Cổ Dục được.  

             “Cô cùng Tiểu Lâm làm việc ở nhà hắn, một tháng hắn cho hai người bao nhiêu tiền vậy?” Dù sao cũng nhiều năm làm hàng xóm, người đàn bà này cũng biết, muốn từ Lý Vân Vân thăm dò tin tức của Cổ Dục thì đó là điều không thể. Nên bà ta lập tức chuyển sang chủ đề khác.  

             "Quả thực là không nhiều, chỉ có 5,000 tệ thôi.” Chuyện này cũng không có gì phải dấu giếm cả. Trước đây Cổ Dục đã từng tìm đến Chú Ba nói qua cái vấn đề tiền lương này, thím Ba cũng đã nói với những người khác ,nên cũng không ít người biết chuyện này. Ở đây, mỗi tháng Cổ Dục trả năm 5,000 tệ, số tiền này đối với bọn họ có thể nói là không ít.  

             “Năm ngàn sao? Ai da, cái này cũng không ít nha, vậy ở đó cô phải làm nhiều việc lắm sao?” Lý Vân Vân còn chưa kịp nói có thêm tiền thưởng là 2,500 tệ nữa, thì người đàn bà này lại nói tiếp.  

             "Thực ra cũng nhiều việc lắm.” Thấy người đàn bà này mang theo ánh mắt tò mò, Lý Vân Vân cũng đơn giản chỉ muốn nói một lần. Đương nhiên cô không nói mình cùng Lâm Lôi thời gian rảnh sẽ giúp Cổ Dục thu dọn nhà cửa, cô nói cũng là chuyện xoay quanh công việc bên ao cá.  

             Mà sau khi nghe Lý Vân Vân nói xong, người đàn bà này cũng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Lý Vân Vân.  

             Sống như vậy, chỗ nào là bận rộn cơ chứ, rõ ràng là không dính dáng đến chút nào bận rộn?  

             Ở trong mắt bà, có thể nói 5,000 tệ này là giống như là cho không. Đương nhiên, nói là lấy không thì cũng không đúng, bởi vì cần phải đến đó đi làm và còn phải mất hết thời gian một ngày.  

             “Tiểu Dục đối với các cô tốt như vậy, không phải là hắn có ý đồ gì đó chứ. ” Nghĩ tới đây, người đàn bà này càng thêm nghi ngờ, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm.  

             “Đừng nói nhảm, tôi đã là người góa chồng rồi, làm sao mà có thể xứng với gia đình Tiểu Dục được.” Mặc dù người này thì thầm không lớn, nhưng Lý Vân Vân lại nghe rõ ràng. Nghe những lời này, khuôn mặt cô đỏ lên, tiếp đó lại gắt gỏng, có chút không vui nói.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment