Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 174

Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 190: Trà ngon  

             “Tiểu Cổ, tôi lại đến đây!” 10 giờ sáng, giọng của ông cụ Tống vang lên cùng với một hồi tiếng động cơ ô tô. Khi Cổ Dục mở cửa, hắn thấy ông cụ Tống và Tống Mính là người hắn đã gặp ngày hôm qua. Hai người đang đứng ở trước cửa nhà hắn, mà trong tay ông cụ Tống còn cầm thêm hai hộp lá trà.  

             “Vào đi ạ!” Cổ Dục nhìn ông cụ Tống đến đưa lá trà cho mình, hắn cũng mỉm cười rồi sau đó dẫn hai người vào trong. Khi họ đi vào nhà và nhìn thấy ba cô gái đang sắp xếp dược liệu và Nấm thì không khỏi kinh ngạc. Bởi vì tối hôm qua họ không biết rằng trong nhà của Cổ Dục còn có người khác, đây là tình huống gì nhỉ?  

             “Chào ông, chào Dì ạ.” Khi hai người đang ngạc nhiên thì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ở bên kia cũng không đứng im, mà lễ phép chào họ.  

             “Sao lại gọi là Dì? Gọi là chị, biết chưa.” Vào lúc này, Phùng Thư Nhân bỗng vỗ đầu của hai cô bé một cái, sau đó cười và nói với Tống Mính.  

             “Gọi Dì cũng đúng, nhưng gọi là chị vẫn nghe thoải mái hơn.” Tống Mính nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, cô nở nụ cười và dịu dàng nói.  

             “Con gái của cậu hả?” Lúc này, ông Tống kéo Cổ Dục ra một bên và hỏi nhỏ.  

             “Không phải đâu! Ngay cả bạn gái cháu còn không có nữa đây, họ đều là những đứa trẻ trong thôn. Lưu Phi Phi và mẹ của Phùng Thư Nhân đang giúp đỡ trong ngư trường của cháu.” Nghe ông cụ Tống nói thế, Cổ Dục hơi cười và giải thích sơ qua.  

             “Ngư trường? Cậu còn có ngư trường sao?” Ông cụ Tống và Tống Mính cùng sửng sốt một chút, sau khi nghe Cổ Dục có ngư trường ông cụ tò mò hỏi.  

             “Đúng vậy ạ! Nó ở ngay đằng sau, hai người muốn đi xem không?” Cổ Dục chỉ về phía sau nhà của mình và cười hỏi, mà ông cụ Tống nghe xong lời này thì càng cảm thấy hứng thú.  

             “Đi đi đi, đi xem một chút!” Nói xong, ông cụ kéo Cổ Dục đi đến ngư trường ở phía sau, đương nhiên Tống Mính cũng theo sau. Tuy nhiên sau khi đi vào ngư trường, họ lần lượt bất ngờ lần thứ hai.  

             Lần đầu tiên là bất ngờ chính là do vẻ bề ngoài của Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Mặc dù nếu so sánh với Tống Mính thì hai người hơi kém một chút, nhưng trên cơ bản vẫn là thuộc về một cấp bậc.  

             Nếu như nói rằng giá trị nhan sắc của Tống Mính là 99 điểm thì điểm giá trị của Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói là 98 cũng không quá mức. Nhưng 1 điểm còn lại cũng không phải vì ngũ quan mà vì khí chất và làn da, dù sao các cô ấy đều phải làm việc quần quật cả ngày ở nông thôn.  

             Cho nên làn da của họ chắc chắn không người thường xuyên ở nhà hoặc trong quán trà cả ngày như Tống Mính. Hơn nữa cô ấy còn có tiền để bảo dưỡng tốt cho làn da, nhưng bọn họ cũng chỉ thua một chút đó thôi.  

             Mà việc bất ngờ thứ hai chính là những con cá của Cổ Dục.  

             Cá Mú siêu lớn, Lươn sói hung hãn, cá Hồi ăn ngon đều còn sống ở nơi này của Cổ Dục. Sau khi xem những con cá này, ông cụ Tống khiếp sợ rồi chìm trong im lặng.  

             “Tiểu Cổ! Vườn Trái Cây Khinh Khinh kia của Hứa Cẩm cùng cậu có quan hệ sao?” Hai người xem mấy con cá xong cũng đi ra ngư trường cùng với Cổ Dục. Vừa mới đi vài bước thì Tống Minh lập tức hỏi, trong mắt cô tràn đầy sự nghi hoặc.  

             “À! Cá của Vườn Trái Cây Khinh Khinh là do tôi cung cấp.” Cổ Dục nhìn dáng vẻ của cô cũng biết cô đã đoán được điều gì. Việc này không dễ giấu giếm nên Cổ Dục cũng thẳng thắn nói.  

             “Quả nhiên là thế…” Nghe được Cổ Dục thẳng thắn thừa nhận một cách thoải mái, Tống Mính nhìn Cổ Dục rồi nhỏ giọng nói một câu. Quả nhiên, Cổ Dục thật sự còn rất nhiều bí mật như ông nội của cô đã nói, điều này thật khiến cho cô tò mò.  

             “Con cá này của cậu trông không tệ đấy. Chậc chậc. À, đúng rồi! Tôi qua đây không phải để coi cá, tôi đến để nói về lá trà. Cậu có đồ dùng uống trà không? Chúng ta pha một bình uống thử xem sao?” Ông cụ Tống nhìn Cổ Dục rồi đột nhiên nhớ đến ý đồ của mình, ông lập tức nói với hắn.  

             “Có ạ! Để cháu đi lấy.” Cổ Dục nhìn dáng vẻ ông cụ Tống như thế, hắn khẽ cười rồi đi lên lấy lấy đồ dùng uống trà mà Khổng Hạo Văn đem tới. Mặc dù đồ uống trà không quá xịn sò nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Sau khi bộ uống trà được lau chùi sạch sẽ, Tống Mính chủ động cầm lên để pha trà.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment