*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dừng! Ông chú lớn đầu rồi mà sao nhát như thỏ vậy?” Nghe Cổ Dục nói như vậy, tên kia không khỏi liếc Cổ Dục đầy khinh thường, tiếp đó lấy ra một cái bật lửa châm điếu thuốc. Khi hút hắn ta còn cố ý hút thật lâu nhưng còn chưa kịp biểu diễn tiết mục nhả khói thì cánh cửa lại bị đẩy ra, tiếp đó một nhân viên phục vụ đi vào.
“Quý khách, nơi này cấm hút thuốc.” Nhìn cái người còn đang ngậm điếu thuốc tỏ vẻ đắc ý kia, nhân viên phục vụ nhíu mày, tiếp đó nhìn về phía Cổ Dục và Khổng Hạo Văn khách khí nói.
“Chúng tôi không quen biết bọn họ.” Cổ Dục lắc đầu, trực tiếp phủ nhận quan hệ. Lời hắn nói là thật, hắn thật sự không biết bọn họ.
Nghe Cổ Dục nói như vậy, nhân viên phục vụ vốn còn khách khí liền lập tức thay đổi, quét con mắt về phía tên thanh niên kia.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy người hút thuốc bao giờ à?” Nhìn thấy ánh mắt săm soi của gã nhân viên, tên nhóc này còn nghĩ bản thân không làm gì sai cả. Hắn ta chỉ tay vào nhân viên phục vụ, lớn tiếng quát to. Chẳng qua câu nói vừa mới ra khỏi miệng thì lại có mấy nhân viên phục vụ đi tới, trợn mắt hung dữ nhìn chằm chằm khiến cho tên nhóc này cũng có chút lúng túng.
Thế nhưng bây giờ nếu dập điếu thuốc đi, không phải là quá mất mặt hay sao. Cho nên hắn còn cố gắng ra vẻ bình tĩnh, thế nhưng lại bị mấy tên nhân viên phục vụ mới tiến vào kia trực tiếp kéo đi.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi quý khách về chuyện vừa rồi.” Nhân viên phục vụ gật đầu một cái với Cổ Dục rồi nói một tiếng xin lỗi thì lập tức rời đi. Chắc chắn là muốn đi xử lý tên thanh niên vừa rồi. Tại phòng xông hơi mà hút thuốc, chắc chắn là phải phạt, không biết tên thanh niên kia sẽ ra làm sao đây.
Lúc tên thanh niên bị túm kéo ra ngoài, những bạn học khác đi cùng hắn cũng đi ra theo. Bọn họ là cùng nhau tới, đương nhiên có xảy ra chuyện gì cũng phải đi xem một chút. Nhưng Lữ Thi Văn lại hoàn toàn không có ý tứ muốn đi cùng.
Thật vất vả mới có cơ hội một mình gặp được Cổ Dục, cô đương nhiên là muốn nắm chắc thật tốt cơ hội tiếp xúc lần này.
“Đi thôi! Ở đây toàn mùi khói thuốc, chúng ta đi ăn cơm đi!” Thấy mọi người đều rời đi, Cổ Dục điềm tĩnh mỉm cười rồi nói với Khổng Hạo Văn.
“Cháu có thể đi chung với mọi người không?” Khổng Hạo Văn còn chưa nói gì, bên này Lữ Thi Văn đã mở miệng hỏi trước.
“Đi thôi!” Nhìn ánh mắt mang theo ý khẩn cầu của cô, Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi cười nói một câu, tiếp đó hai bên chia nhau đi về phòng thay quần áo trước. Hai người nhóm Cổ Dục thay xong quần áo thì đứng dưới lầu chờ Lữ Thi Văn một hồi. Đến cả các chi phí dịch vụ của nhà tắm, Cổ Dục cũng thay cô thanh toán. Cũng chả có mấy đồng, không cần thiết tính toán rõ ràng như vậy.
Lúc bọn họ đến suối nước nóng vẫn là hơn một giờ chiều, lúc đó trời hãy còn sáng choang, nhưng bây giờ sắc trời đã có chút tối.
Tối nay Khổng Hạo Văn giới thiệu cho bọn họ một nhà hàng có món ăn được hầm trong nồi sắt rất nổi tiếng.
Hầm bằng nồi sắt to ban đầu dùng để chỉ hình thức nấu ăn ở một số nơi, điển hình là vùng Đông Bắc. Đây là phương pháp hầm gà, ngan, cá và các món ăn khác trong nồi sắt trên bếp. Bây giờ hình thức nấu này đã phổ biến ở các nhà hàng, nhưng thật sự chất lượng thì không phải nhà nào cũng làm tốt được.
Khổng Hạo Văn là một người thích ăn vặt, quán hắn giới thiệu đương nhiên mùi vị sẽ không tệ. Nhà hàng chất lượng đích thực rất tuyệt, bọn họ gọi một nồi xương sườn. Ăn đến no căng cả bụng, hơn nữa chỗ này còn có biểu diễn tiết mục, ca hát, khiêu vũ gì cũng có. Đợi bọn họ ăn xong cũng đã hơn bảy giờ tối.
Khổng Hạo Văn đương nhiên là về nhà, còn Cổ Dục thì sẽ đưa Lữ Thi Văn về nhà.
Mắt thấy sắp tới dưới lầu nhà mình, Lữ Thi Văn lại giả vờ ngủ thiếp đi.
Lúc đầu Cổ Dục còn tưởng là do cô đi ngâm suối nước nóng xong nên mệt mỏi, vì vậy cũng không để ý. Khi hắn lái xe đến dưới lầu nhà cô, lúc lay cô dậy mới phát hiện, cô nhóc này hóa ra là đang giả vờ ngủ. Bởi vì lúc hắn chạm vào người cô có thể thấy rõ hô hấp của cô tăng lên, cái này không giống trạng thái lúc ngủ say. Cổ Dục nhếch miệng cười nhẹ. Đây là muốn làm gì? Giả vờ hay sao?
Người ta có thể gọi dậy nổi một người ngủ say nhưng lại gọi không nổi một người đang giả vờ ngủ. Cổ Dục lại khác, hắn cảm thấy hắn có thể: “Vẫn chưa tỉnh sao? Vậy chú sẽ đi tìm mẹ cháu đến để đánh thức.”
Nghe thấy lời đe dọa của Cổ Dục, Lữ Thi Văn đột nhiên có chút hối hận. Lúc đầu sao lại cho hắn biết số tầng, số nhà làm gì, bất đắc dĩ chỉ có thể mở mắt. Tiếp đó cô ngồi ngay ngắn lên, đồng thời ánh mắt chứa đầy u oán nhìn Cổ Dục. Tên đầu đất này không hiểu phong tình là gì hết, thẳng nam chết tiệt!
“Chú à! Chú đã có bạn gái chưa?” Lữ Thi Văn chầm chậm mở mắt ra, tuy đã tháo dây an toàn thế nhưng cũng không xuống xe ngay, cô bày ra bộ dáng đứa trẻ nghịch ngợm, cười hì hì mà hỏi Cổ Dục.
“Vẫn chưa có.” Cổ Dục quay sang nhìn cô, hắn khẽ nhướng chân mày cũng qkhông thèm để ý nói.
“Thế cháu làm bạn gái của chú có được hay không?” Nghe Cổ Dục nói mình không có bạn gái, cô vui đến mức trong lòng như nở cả vườn hoa. Thế nhưng bên ngoài vẫn giả vờ như thiếu nữ rụt rè, e thẹn, nhỏ giọng bày tỏ với Cổ Dục.